Trăng Thượng Huyền

Chương 10

*

“Có biết anh là ai không?” Anh trầm giọng hỏi.

Cô cắn cắn môi, cảm thấy chính mình đang bị anh mê hoặc đến đầu óc choáng váng, thì thầm gọi tên anh.

“Việt Triều Tịch… Việt Triều Tịch…”

“Ừm.”

Anh thấp giọng đáp lại cô, nghiêng đầu qua hung hăng hôn môi cô.

Đôi môi của Tần Tranh bị anh hôn mạnh bạo, đầu lưỡi cũng bị anh cuốn lấy, ngậm vào trong miệng dùng sức liếʍ mú.t.

Vào đêm mưa ba năm trước, Việt Triều Tịch cũng đã từng hôn cô say sưa như vậy.

Chỉ là sau khoảnh khắc đó, anh mới ý thức được rằng rõ ràng Tần Tranh chỉ coi anh như một người thay thế cho người khác mà thôi.

Lòng kiêu hãnh của anh không cho phép anh và Tần Tranh bắt đầu theo cách thế này, anh không hề ngờ tới, sau khi Tần Tranh nhận ra, cô lại dứt khoát kiên quyết kết thúc như vậy.

Kết quả suốt ba năm qua, anh vẫn mãi không quên được cô.

Thậm chí còn lo lắng, sau này khi cô uống say, có thể sẽ ngã vào vòng tay người khác hay không.

Ba năm mong chờ mòn mỏi đã lấn át sự không cam lòng trong nội tâm, nếu cô muốn ngủ với anh, vậy thì anh sẽ thỏa mãn cô thật thoải mái.

Lần này, anh sẽ không quan tâm đến bất kỳ lý do nào của cô nữa.

Nghĩ đến đây, cuối cùng thì Việt Triều Tịch cũng không thể chịu đựng được nữa, nằm đè trên người cô, anh không ngừng ưỡn hông.

Côn ŧᏂịŧ to lớn bỏng rát đẩy lên, không ngừng cọ sát vào cái lỗ ẩm ướt dầm dề, cọ vào hoa môi đỏ mọng.

Eo anh di chuyển lên xuống, cọ tới cọ lui.

Sợi chỉ bạc nhớp nháp bị kéo ra theo động tác của anh, rất nhanh đã bị thân gậy thô tráng nghiền nát thành bọt trắng.

Hai tay anh cũng vươn về phía trước tìm kiếm, bắt lấy hai bầu v.ú tuyết treo lơ lửng ở trên người cô, bắt đầu dùng sức xoa mạnh.

Sau cơn say Tần Tranh vẫn còn nửa mê nửa tỉnh, nhưng cơn kɧoáı ©ảʍ tê dại vẫn khiến cô run rẩy toàn thân, không nhịn được phát ra một tiếng rêи ɾỉ mỏng manh yêu kiều.

Nhiệt độ của bàn tay anh thấp hơn nhiệt độ cơ thể cô một chút, bọc lấy hai bầu thịt v.ú mềm mại, từng chút từng chút siết chặt, da thịt trơn mịn bị anh nắm trong lòng bàn tay, mạnh mẽ xoa bóp.

Đầu v.ú hồng nhạt bị kẹp giữa kẻ hở của hai ngón tay, anh thỉnh thoảng còn dùng ngón tay kẹp lấy nó, đổi lấy tiếng than nhẹ không chịu nổi của cô.

“Nhẹ… nhẹ lại…”

Việt Triều Tịch cúi đầu xuống để nhìn vành tai đỏ bừng của cô, khàn giọng hỏi: “Biểu ai nhẹ?”

Tần Tranh chần chờ một chút, đã bị anh hung hăng cắn vành tai cô, “Tần Tranh, em muốn ai nhẹ đây?”

“Việt Triều Tịch, Việt Triều Tịch, anh nhẹ lại một chút đi.” Cô nhẹ giọng thở gấp.

Anh buộc phải dùng cách như vầy, liên tục nhắc nhở cô, bắt cô phải nhớ rõ ràng, rằng ai mới là người đang thân mật với cô thế này.

Anh sẽ không cho cô, bất kỳ cơ hội nào đổi ý thêm lần nữa.

Đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng chạm tới núm v.ú hơi cứng, bắt đầu xoa nắn từng chút từng chút một, nắn cho đến khi nó dựng đứng thẳng lên.

Tần Tranh cũng cảm nhận được rõ ràng hoa văn hơi thô ráp trên đầu ngón tay anh, móng tay cào núm v.ú nhạy cảm của cô, sau đó là vòng đi vòng lại quanh quầng v.ú, hai đầu v.ú bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cương cứng đỏ lên.

Hai tay cô nắm lấy ga trải giường, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, để lộ ra đường cong bờ vai và cần cổ xinh đẹp, cùng với tấm lưng ngọc trắng như tuyết, khiến Việt Triều Tịch lại cúi đầu hôn lưng cô lần nữa.

Lần này anh tăng thêm sức lực của mình, bắt đầu dùng đôi môi ẩm ướt hôn lên da thịt non mềm, để lại từng dấu ấn đỏ tươi.

Động tác của anh lúc đầu hơi đau nhẹ, nhưng rất nhanh cô đã thích ứng với nó, thậm chí còn cảm thấy thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến người ta trầm luân trong niềm vui sướиɠ này.

Tất cả như ảo như thật, đối với Tần Tranh mà nói, nó tựa như bong bóng màu hồng đang nhảy múa vậy, chứa đầy những tâm tư thầm kín của cô về anh mà không muốn ai biết đến.

Nhưng anh sẽ không để ý đến điều này đâu nhỉ, có phải không?

Dươиɠ ѵậŧ của Việt Triều Tịch vẫn còn đang di chuyển, các đường gân xanh trên thân gậy nhô lên, toàn bộ thân gậy nhúng vào khe môi nứt ra.

Anh bị hoa môi đầy đặn của cô kẹp đến mức sảng khoái không thôi, hơi thở trầm thấp phả vào gáy cô.

Anh bắt đầu thay đổi góc độ, lần này qυყ đầυ nhắm ngay vào giữa hoa môi, nơi đang cất giấu viên trân châu nho nhỏ quý báu kia.

Bôi ra chất dịch dính nhớp ở qυყ đầυ từng chút một, qυყ đầυ anh cọ sát từ khe hẹp giữa hai môi, không ngừng va chạm vào lõi hoa nhạy cảm nhất của cô.

Cánh mông vểnh lên của cô cũng kẹp chặt thân gậy màu đỏ thẫm của anh, trứng dái khổng lồ vỗ đập mông cô, tiếng da thịt vỗ nhau vang vọng khắp trong phòng.

Tần Tranh bị cơn cực khoái mãnh liệt tấn công mạnh mẽ, không nhịn được thổn thức nức nở.