Chân Thành Mời Thiếu Hiệp Đoạn Tụ

Chương 2: Hương Thệ

Sau khi Thường Chu Ngọc nói xong, người dưới đài nhao nhao xôn xao lên.

Nhậm Tiểu Đao chú ý đến thanh niên bên cạnh từ đầu đến cuối vẻ mặt bình thản cũng ngồi thẳng dậy, hai mắt hơi sáng lên.

Nhậm Tiểu Đao không biết tại sao lại có hơi thất vọng, lúc trước thấy hắn không có hứng thú còn tưởng rằng hắn chỉ đến xem náo nhiệt, không ngờ mục tiêu của hắn thì ra là Ngọc Thâu Hương.

Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, một nữ tử xinh xắn từ bên ngoài đi vào, chậm rãi lên đài.

Vải mỏng sát người, tóc dài như thác, trên búi tóc cài một cây trâm ngọc cánh phượng tinh xảo, làm nổi bật nét đẹp, càng thêm diễm lệ.

“Thâu Hương tham kiến các vị khách quý.” Ngọc Thâu Hương thon thả khom người, phong tình vạn chủng thi lễ, giọng nói thanh linh uyển chuyển, rất động lòng người.

Hiện trường lập tức vang lên tiếng hít thở.

Ngay cả Nhậm Tiểu Đao từng gặp tứ đại mỹ nhân cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần, thật không hổ là đệ nhất hoa khôi nương tử của Lạc Chiếu, vẻ đẹp như nước mùa thu, cốt lõi như ngọc, mặt như phù dung mày như liễu, chính là nói người này.

Dương Nguyệt Minh từ khi Ngọc Thâu Hương xuất hiện vẫn luôn nhìn chằm chằm, lúc này nhìn rõ tướng mạo Ngọc Thâu Hương mới hài lòng gật đầu.

Thường Chu Ngọc cười nhẹ nói: “Các vị khách quý, Ngọc nương tử đứng ở đây rồi, lời dư thừa ta cũng không cần nói nữa, giá khởi điểm.... năm mươi vạn lượng.”

“Một trăm vạn lượng.” Dương Nguyệt Minh không hề do dự nói.

Nhậm Tiểu Đao không nhịn được nhìn hắn, hơi nhíu mày, hắn dự liệu được sự giành giật Ngọc Thâu Hương hôm nay nhất định rất kịch liệt, nhưng không ngờ vừa khai giá đã là một trăm vạn lượng, còn là thanh niên không biết lai lịch bên cạnh hô, hắn hơi chần chừ, rồi sau đó hô lên: “Một trăm mười vạn lượng.”

Dương Nguyệt Minh bất mãn nhìn Nhậm Tiểu Đao, tăng giá nói: “Một trăm hai mươi vạn lượng.”

“Một trăm năm mươi vạn lượng.” Lần này là một quan thân tóc hoa râm hô lên.

Dương Nguyệt Minh không vui mím môi, cúi đầu tính toán chút, không tình nguyện nói: “Một trăm sáu mươi vạn lượng.”

“Hai trăm vạn lượng.” Một hán tử thân mặc trang phục màu đen, tướng mạo vô cùng bình thường hô lên.

Hai trăm vạn lượng không phải con số nhỏ, hiện trường có người vung tiền như rác, nhưng nếu lập tức cầm lấy con số to như vậy chỉ vì một nữ tử thanh lâu, thì không phải sự quả quyết mà mỗi người đều có.

Hiện trường lập tức yên lặng, có mấy người không cam tâm nhìn hán tử kia, trong đó có Dương Nguyệt Minh.

Dương Nguyệt Minh có sự quả quyết đó, tiếc rằng thật sự không có khả năng tiền tài đó, vì thế chỉ đành nhìn Ngọc Thâu Hương chảy nước bọt, hung hăng dùng ánh mắt như đao khoét hai phát lên lưng hán tử kia.

Nhậm Tiểu Đao cân nhắc trong lòng một chút, đoán chừng hán tử kia chính là nhân vật mục tiêu, cũng không ra giá nữa, vì thế chẳng bao lâu Ngọc Thâu Hương bị hán tử kia giành được.

Từ đại sảnh đấu giá đi ra, Dương Nguyệt Minh vẫn căm phẫn trong lòng, nghĩ đến tuyệt sắc tư dung như Ngọc Thâu Hương, vẫn cảm thấy không cam tâm, vì thế suy tính, lặng lẽ đi sau Ngọc Thâu Hương, theo Ngọc Thâu Hương vào nội đường.

Tiếng bước chân của Ngọc Thâu Hương rất nhẹ nhàng, vừa vào nội đường chuyển người đã không thấy bóng dáng.

“Người đâu?” Dương Nguyệt Minh lẩm bẩm trong lòng, khó tránh hơi sầu não, đều trách đại ca phong bế huyệt đạo của hắn, khiến hắn không thể thi triển võ công, bây giờ ngay cả một nữ tử thanh lâu cũng không theo kịp.

“Vị công tử này đang tìm nô gia?” Ngọc Thâu Hương không biết từ đi ra từ chỗ nào, đột nhiên xuất hiện trước mặt Dương Nguyệt Minh, dọa Dương Nguyệt Minh hết hồn.

“À...... a.....” Theo dõi bị đương sự phát hiện, Dương Nguyệt Minh hơi xấu hổ, nhất thời nói không ra lời.

Ngọc Thâu Hương thấy dáng vẻ mất tự nhiên của Dương Nguyệt Minh, không khỏi che miệng cười nhẹ.

Dương Nguyệt Minh thấy dáng vẻ cười duyên của Ngọc Thâu Hương càng si mê hơn nói: “Ừ thì..... ta.........”

“Ta hiểu.” Ngón tay ngọc ngà của Ngọc Thâu Hương nhẹ nhàng chạm vào môi dưới của Dương Nguyệt Minh: “Ban nãy ta chú ý đến công tử rồi, đáng tiếc công tử không đấu giá được nô gia.”

Sắc mặt Dương Nguyệt Minh càng xấu hổ, hận ý càng đậm với ca ca mình, nếu không phải huynh ấy quản chặt quá, sao hắn chỉ trộm được ngân phiếu hai trăm vạn lượng bạc, cộng thêm tiêu sài cả đường, căn bản không đủ cạnh tranh với hán tử ra giá ban nãy.

“Ngọc tiểu thư!” Dương Nguyệt Minh lấy dũng khí nói: “Ta là người có tiền, chỉ là không đem nhiều bên người, hay là nàng đợi ta, đợi ta lấy tiền đến chuộc nàng nhé?”

“Hi hi, vị công tử này ngốc thật” Ngọc Thâu Hương bị câu “ta là người có tiền” của Dương Nguyệt Minh chọc cười, cười ha ha: “Nô gia chỉ là nữ tử phong trần, chỉ cần ra được giá, ai cũng có thể đến Thiên Cơ quán cùng phong lưu khoái hoạt với nô gia, công tử không cần phải coi là thật.”

“Không không.” Dương Nguyệt Minh vội vàng nói: “Ngọc tiểu thư, ta nghiêm túc muốn chuộc nàng ra, thành thân với nàng.”

Ngọc Thâu Hương nghe vậy phì cười, nhưng thấy trên mặt Dương Nguyệt Minh hơi đỏ lên không giống giả dối, chẳng lẽ còn là một đứa nhỏ?

Ngọc Thâu Hương lăn lộn nhiều năm trong chốn phong trần, người thế nào cũng gặp không ít, ngây thơ như Dương Nguyệt Minh thì vẫn là lần đầu.

Lại thấy Dương Nguyệt Minh trông cũng rất đẹp, sợ là mình cũng chưa chắc có thể thắng hắn mấy phần, Ngọc Thâu Hương khẽ động trong lòng nói: “Đa tạ công tử ưu ái.” Nói xong rút cây trâm ngọc cánh phượng trên đầu xuống, bỏ vào bàn tay Dương Nguyệt Minh: “Tối nay công tử cầm cây trâm hoa này đến Thiên Cơ quán tìm nô gia là được, nô gia hầu công tử.”

Giọng nói Ngọc Thâu Hương uyển chuyển, Dương Nguyệt Minh nghe mà tâm ngứa ngáy: “Ngọc tiểu thư.....”

Lời còn chưa dứt, Ngọc Thâu Hương cười nhẹ, tự ý rời đi.

“Ngọc Tiên Bồng, ban nãy ngươi nói gì với tiểu tử đó vậy?” Ngọc Thâu Hương vừa rẽ ngoặt, đã bị hán tử đấu giá được nàng chặn lại.

“Thấy hắn tuấn tú, muốn mời hắn làm khách sau màn thì sao?” Ngọc Thâu Hương lập tức thay đổi sự dịu dàng như nước, cười lạnh nói: “Tháp Giáng Ma còn muốn quản cả chuyện này chứ?”

Sắc mặt hán tử chợt lạnh: “Ngọc Tiên Bồng, tốt nhất ngươi đừng giở trò gì.”

Trên mặt Ngọc Thâu Hương lộ vẻ khinh thường: “Nếu ta muốn giở trò, sẽ không đứng đây nói chuyện với ngươi.”

“Nếu đã vậy, thì giao đồ ra đây.”

“Vội cái gì?” Ngọc Thâu Hương khẽ vuốt tóc mai, quyến rũ nhìn hắn ta: “Minh Nguyệt châu đâu?”

Hai mắt hán tử hơi híp lại: “Lúc trước chúng ta bàn bạc không có cái này nhỉ?”

“Không có à?” Ngọc Thâu Hương chớp mắt: “Xem ra Phùng hộ pháp không được coi trọng lắm nhỉ, lúc ta và Nghê hộ pháp bàn bạc đã nói rõ rồi, ngoại trừ tiền, còn phải đem Minh Nguyệt châu đến trao đổi.”

Phùng Bối bị đâm vào chỗ đau, ánh mắt trở nên ác độc: “Ngọc Tiên Bồng, ngươi đừng có được nước lấn tới.”

“Chuyện đã bàn xong sao lại biến thành được nước lấn tới?” Ngọc Thâu Hương tỏ vẻ tủi nhục: “Rốt cuộc tháp Giáng ma ai mới có tiếng nói, hay là, Phùng hộ pháp ngài bàn bạc xong với Nghê hộ pháp rồi hẵng tới tìm ta.”

Ngọc Thâu Hương nói xong muốn đi, Phùng Bối thấy thế liền cản lại.

“Phùng Bối, không lẽ ngươi muốn làm loạn?” Ánh mắt Ngọc Thâu Hương sắc bén.

“Giao dịch với tháp Giáng Ma, ngươi phải giác ngộ điều này.” Ánh mắt Phùng Bối ác độc: “Thức thời thì giao đồ ra đây.”

Ngọc Thâu Hương cười lạnh, đột nhiên một chưởng cản Phùng Bối, bắt đầu giao đấu.

Võ công của hai người đều không bình thường, nhất thời khó phân cao thấp.

“Thiếu bang chủ, khi nào chúng ta ra tay?”

Nhậm Tiểu Đao và tiểu tư đi bên cạnh hắn trốn sau cột hành lang, nhìn Ngọc Thâu Hương và Phùng Bối đột nhiên đánh nhau, đang do dự có nên gia nhập không, đột nhiên một bóng dáng từ trên trời giáng xuống, tốc độ cực nhanh gia nhập vào giữa Ngọc Thâu Hương và Phùng Bối, nắm lấy cánh tay Ngọc Thâu Hương, giống như diều hâu bắt gà nhỏ, nhẹ nhàng nhấc Ngọc Thâu Hương lên, rất nhanh đã chạy khỏi Phù Dung ổ.

Ngọc Thâu Hương có thể đánh ngang tay với Phùng Bối vậy mà chẳng có một chút sức phản kháng nào.

“Đuổi theo.” Nhậm Tiểu Đao quát nhẹ một tiếng, không quan tâm bại lộ thân phận mà đi theo bóng dáng kia ra khỏi Phù Dung ổ.

Khinh công của Nhậm Tiểu Đao cực kỳ tốt, nhưng cũng không theo kịp bóng dáng không biết tên kia, đợi Nhậm Tiểu Đao khó khăn lắm mới đến rừng trúc ngoài Phù Dung ổ, bóng dáng kia đã biến mất, còn Ngọc Thâu Hương đã hấp hối nằm trong rừng trúc, khóe miệng chảy máu.

“Không ổn.” Nhậm Tiểu Đao chạy tới bên cạnh Ngọc Thâu Hương, nâng sống lưng nàng ta lên, nhưng hơi thở nàng ta đã rất yếu, không còn cách nào xoay chuyển nữa.

“Ngọc Thâu Hương, Ngọc Thâu Hương......” Nhậm Tiểu Đao gọi hai tiếng, Ngọc Thâu Hương từ từ tỉnh lại.

“Minh Nguyệt....... Minh Nguyệt châu......” Ngọc Thâu Hương muốn nói gì đó, nhưng sức lực đã hao hết, dường như không nói được lời hoàn chỉnh.

Nhậm Tiểu Đao đang muốn hỏi rõ ràng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã, liền thấy thanh niên tuấn mỹ gặp trong hội đấu giá vội vã chạy đến.

“Ngọc tiểu thư.......... Ngọc tiểu thư.........” Dương Nguyệt Minh thở hổn hển chạy đến bên cạnh hai người, lại thấy sắc mặt Ngọc Thâu Hương trắng như giấy, không sống được lâu nữa.

“Tiểu....... tiểu công tử.......” Ngọc Thâu Hương phí sức nhìn Dương Nguyệt Minh, cười nhẹ nhàng: “Bảo quản..... bảo quản cho tốt...... thứ ta giao cho ngài.....”

Lúc này Dương Nguyệt Minh làm gì còn tâm tình nghe nàng ta nói, đỡ Ngọc Thâu Hương rồi hung hăng đẩy Nhậm Tiểu Đao: “Ngươi là ai, có phải ngươi hại Ngọc tiểu thư đúng không?”

Nhậm Tiểu Đao cười khổ, đang định giải thích, thì nghe Ngọc Thâu Hương nói: “Không phải ngài ấy.......”

Nhầm Tiểu Đao thấy địch ý của Dương Nguyệt Minh tan đi, như trút được gánh nặng, vội vàng hỏi: “Ngọc Thâu Hương, người gϊếŧ ngươi là ai?”

Ngọc Thâu Hương không trả lời, mà nhìn Dương Nguyệt Minh nói: “Tiểu công tử.... giúp ta..... giúp ta tìm Minh Nguyệt châu...... đến Bồng Lai đảo...... tặng cho, tặng cho Phó..... Phó Vũ....”

Lời còn chưa nói hết, đã không còn hơi thở.

“Ngọc tiểu thư....... Ngọc tiểu thư.......” Dương Nguyệt Minh không dám tin tuyệt sắc giai nhân ban nãy còn cười tươi xinh xắn tặng mình trâm hoa đã hương tiêu ngọc vẫn trong chốc lát, nhất thời chưa hồi tỉnh lại.

Mặc dù Nhậm Tiểu Đao cũng khó chịu vì giai nhân, nhưng hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, thấy sinh tử đã quen, không còn cảm xúc mạnh mẽ như Dương Nguyệt Minh, bèn an ủi: “Vị công tử này, người chết không thể sống lại, ngươi nén bi thương đi.”

Dương Nguyệt Minh cũng hiểu đạo lý này, huống hồ hắn và Ngọc Thâu Hương cũng chẳng có giao tình gì, vì thế sau khi khó chịu một hồi, bèn điều chỉnh cảm xúc, tìm một nơi an táng lập bia cho Ngọc Thâu Hương.

Mặc dù Nhậm Tiểu Đao không quen biết gì nàng ta, nhưng dù sao Ngọc Thâu Hương cũng chết trước mặt hắn, dĩ nhiên cũng giúp đỡ trong quá trình này.

Đương nhiên đối với hắn mà nói, còn có chuyện càng quan trọng hơn.

Dương Nguyệt Minh chôn cất tế bái Ngọc Thâu Hương xong thì chẳng nói lời nào bỏ đi, Nhậm Tiểu Đao nhắm mắt theo đuôi, cười ha ha nói: “Vị công tử này, không ngờ chúng ta cũng có duyên lắm, chi bằng kết bằng hữu đi?”

Dương Nguyệt Minh nhìn Nhậm Tiểu Đao, nhưng thấy hắn mi mục thanh tú, cũng là mỹ nam hiếm thấy, bèn thở dài nói: “Trông cũng đẹp đấy, đáng tiếc ngươi là nam.”

“??” Nhậm Tiểu Đao khó hiểu nhìn Dương Nguyệt Minh, không hiểu lời này của hắn có ý gì.

Dương Nguyệt Minh không để ý Nhậm Tiểu Đao nữa, tự mình rời khỏi rừng trúc, để lại một mình Nhậm Tiểu Đao ngổn ngang.