Tình Yêu Và Tội Ác

Chương 10: "Lên xe."

Ngủ đến tận chiều hôm sau, tuy ba mẹ cô rất lo lắng nhưng mỗi khi gọi cô dậy thì Kiều Di lại nói vọng ra:

"Con không muốn ăn, con đang mệt lắm."

Nghe cô nói vậy, hai ông bà đành thôi.

Tỉnh dậy, cảm nhận được cơ thể đã đỡ đau hơn rất nhiều, tinh thần cũng thoải mái lên không ít, đột nhiên nhớ ra gì đó, cô nhanh chóng trang điểm rồi đi xuống nhà, vừa lúc thấy ba mẹ cô đang ngồi ở phòng khách xem tivi.

"Xuống rồi sao? Thấy đỡ hơn chưa?" Mẹ cô quay đầu hỏi.

"Đỡ hơn rồi ạ...con đi siêu thị muốn mua chút đồ, ba mẹ có muốn mua gì không?"

"Ba mẹ không muốn mua, à mà vào ăn bát cơm đi đã, gần 2 ngày nay con đã không ăn gì rồi."

"Vâng ạ."

***

Thuê taxi chở mình đến hiệu thuốc ở xa nhà, Kiều Di nhanh chóng mua một vỉ thuốc tránh thai rồi bảo tài xế đưa mình đến siêu thị gần nhà.

Đi siêu thị thực chất chỉ là cái cớ, lúc tỉnh dậy mới nhớ ra Thẩm Dịch Quân đã bắn vào bên trong, cô mới hoảng hốt đi ra ngoài muốn mua thuốc.

Đến hiệu thuốc ở xa nhà để đỡ bị gặp phải người quen.

Lựa lấy một số đồ cần thiết, Kiều Di thanh toán rồi mở cửa đi ra khỏi siêu thị.

Do siêu thị cũng ở gần nhà nên cô quyết định đi bộ về luôn.

Mũ áo trùm kín đầu, che cả tầm mắt đang nhìn đường của cô, Kiều Di kéo nhẹ mũ áo, bỗng nhiên ánh mắt va phải chiếc xe Maybach, rồi hình ảnh lần đầu tiên gặp Thẩm Dịch Quân hiện rõ trong đầu cô, chiếc xe này, biển số này...là xe của hắn.

Kiều Di tái mặt, kéo mũ áo muốn che kín mặt, đi thật nhanh về phía trước.

Chỉ còn một đoạn rẽ nữa thôi là về đến nhà rồi...

Bíp bíp.

Quay đầu sang nhìn chiếc xe bên cạnh, cửa sổ đằng ghế sau mở ra, gương mặt góc cạnh nghiêng đầu nhìn cô: "Lên xe."

"Không cần, tôi sắp về đến nhà rồi..."

"Lên xe." Thẩm Dịch Quân không kiên nhẫn lặp lại.

"..."

Thấy cô vẫn chần chừ không chịu lên, hắn lạnh nhạt nhìn xung quanh rồi đánh mắt vào một căn nhà cao tầng mà hỏi cô: "Kia là nhà của cô nhỉ?"

"...Tôi lên."

Vòng sang cửa bên kia, Kiều Di mở cửa ngồi vào hàng ghế sau, cạnh Thẩm Dịch Quân, không khí lạnh từ điều hoà xông thẳng vào người cô khiến cô rùng mình.

Tuy rằng trời đang nắng to, rất nóng, nhưng do đang mặc áo và đang đi giữa trời nắng, không kịp thích ứng với nhiệt độ trong xe, người Kiều Di run lên.

Có lẽ do lạnh, cũng có thể là sợ hãi.

Ngồi nép chặt vào góc, cô không dám nhìn lung tung, chỗ lái xe đang có một người tài xế, chắc Thẩm Dịch Quân sẽ không làm gì cô đâu...

Thẩm Dịch Quân vừa xem tài liệu vừa nói, từ lúc cô lên xe hắn không thèm chú ý đến Kiều Di, tưởng cứ chỉ như vậy, không ngờ hắn nói địa điểm đến làm cô sởn cả gai ốc: "Lục Cảnh, lái xe đến Night đi."

"Vâ-"

"Không được, tôi muốn xuống xe! Tôi muốn xuống xe!" Kiều Di hoảng loạn mở cửa xe, nhưng cửa đã bị khoá rồi, từ lúc cô vào trong xe thì đã bị khoá rồi....

Nhìn qua gương thấy trạng thái hoảng loạn đến phát điên của cô, Lục Cảnh có hơi e ngại: "Cậu chủ..."

"Kệ cô ta, tấp xe vào chỗ nào vắng, cậu đi mua gì ăn đi, khi nào tôi gọi thì về." Vươn tay ra khống chế cô, Thẩm Dịch Quân kích hoạt hệ thống bức tường ngăn cách.

Bức tường ngăn cách được nâng lên, ngăn cách hàng ghế trước và sau, xe dừng lại, Kiều Di vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay rắn chắc của Thẩm Dịch Quân.

Giằng co được một lúc, Thẩm Dịch Quân đã mất hết kiên nhẫn, hắn giơ tay tát cô, cú tát ấy khiến Kiều Di ngã mạnh xuống sàn xe.

Ôm lấy bên má đang rát bỏng, cô sợ hãi không dám phản kháng nữa, người Kiều Di run lên bần bật, trạng thái không khác gì buổi sáng của hai ngày trước.

"Xin lỗi...xin lỗi...đừng đánh tôi..." Hai tay che đi khuôn mặt giống như một tấm lá chắn.

"Vì sao không nghe máy?" Hắn cúi người gỡ hai cánh tay đang che trước mặt cô, vuốt gọn lại mái tóc cho Kiều Di.

"..Điện thoại hỏng rồi."

"Hỏng? Tại sao hỏng?"

Thấy lớp trang điểm đã bị nước mắt làm trôi đi, nhìn bộ dáng của Kiều Di thảm hại, Thẩm Dịch Quân lấy khăn giấy ướt lay mặt cho cô.

"..Bị rơi xuống nước..."

"Thật không?"

Kiều Di gật đầu liên tục, khăn giấy ướt ma sát vào bề mặt da cô, lực ma sát mạnh làm cô đau rát nhưng chỉ dám nắm chặt đôi tay đang bóp lấy cổ mình.

Lực siết càng ngày càng mạnh, Kiều Di khó thở bị bắt nhìn vào khuôn mặt người đàn ông.

"Điện thoại hỏng thì còn sim thì sao? Cũng hỏng nốt à?"

"Tôi khó thở... làm ơn...buông ra..." Nhìn Thẩm Dịch Quân bằng ánh mắt cầu xin, mong hắn có thể sinh ra chút lòng thương cảm mà buông tha cô.

"Trả lời!"

Tay hắn siết mạnh.

Kiều Di hoảng sợ: "Không có hỏng...tôi chưa mua...điện thoại mới..."

Tay hắn buông tha cổ Kiều Di, thở dốc,cô ho khan liên tục, nước mắt tèm lem khắp khuôn mặt đang đau rát, chắc chắn mặt cô đỏ hết cả lên rồi.

Xoá đi lớp makeup dày cộp trên khuôn mặt cô, Thẩm Dịch Quân nhìn thấy rõ vết bầm tím hôm trước, tuy đã mờ đi nhưng lại bị một phát tát vừa nãy mà đỏ ửng hết cả lên, mặt cũng bị sưng lên một chút.

Khuôn mặt xinh đẹp thanh thoát vừa mới một tháng trước đây, tại bữa tiệc kia đầy vẻ cao quý và tao nhã, lúc ấy cô là một tiểu thư đài các luôn mang theo nụ cười xã giao, sạch sẽ không dính chút bụi trần, nhưng giờ đây lại bị hắn bắt quỳ xuống giữa chân hắn, bị hắn bắt phục vụ cho 'cậu em' đang dựng đứng giữa hai chân mình.

Nắm lấy tóc cô, khống chế đầu Kiều Di để cô không thoát ra được, 'cậu em' được chăm sóc bởi khoang miệng ấm nóng đến thoải mái, Thẩm Dịch Quân híp mắt dựa lưng vào ghế hưởng thụ cảm giác sung sướиɠ này...