Tác giả: Trà Sữa Ngọt Ngào.
*Lưu ý: Tất cả sự kiện, địa điểm, nhân vật đều không có thật, chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng.
***
Bạch Kiều Di đau đớn cắn chặt môi, đôi lúc không chịu được mà hét lên, nhưng người đàn ông bên trên giống như bị điếc vậy.
Thẩm Dịch Quân không quan tâm đến sự đau đớn của cô, hắn mạnh mẽ ra vào liên tục, hắn như con thú hoang đang phát điên mà phát tiết lên người cô.
Hắn nhìn biểu cảm đau đớn của cô, nghe tiếng rên đau của cô, kɧoáı ©ảʍ trong người hắn tăng vọt lên, Thẩm Dịch Quân ra vào càng mãnh liệt.
"Xin anh...dừng...tôi đau quá...làm ơn..."
Hai tay bị trói lên đầu giường, chân thì bị Thẩm Dịch Quân giữ chặt, phía dưới đau đớn dữ dội, không có kɧoáı ©ảʍ như trong sách, chỉ có đau, đau đến mức muốn chết đi vậy.
Không thể phản kháng, Bạch Kiều Di chỉ có thể nằm im chịu sự dày vò của Thẩm Dịch Quân.
Gối thẫm đẫm nước mắt của người con gái, cô vừa sợ hãi vừa mệt mỏi lại đau đớn.
Không biết đến khi nào mới kết thúc đêm ác mộng này....
***
Một tháng trước.
"Diệp Phi Phi, cậu đang ở đâu vậy hả?! Mình đợi cậu ở cổng trường cũng phải nửa tiếng rồi đó!"
Bạch Kiều Di đen mặt, cô sắp hết kiên nhẫn mất rồi, bảo cô đợi ở đây rồi chạy biến đi đâu mất, định hố cô hay gì!
"Aiza, mình xin lỗi, cậu đợi một chút nữa thôi, mình sắp đến chỗ cậu rồi đây! Chờ một tí thôi, một tí xíu thôi!" Đầu dây bên kia nài nỉ cầu xin.
"Hừm....rốt cuộc là có chuyện gì? Bắt mình đợi ở đây, rồi không nói năng gì mà chạy đi mất, cậu..."
"A a, mình thấy cậu rồi nè...tút tút tút..."
"..." Nhìn màn hình điện thoại, khoé môi Bạch Kiều Di giật nhẹ, cái tính nết đột ngột cúp máy này của Diệp Phi Phi cô đã sớm quen, nhưng cô vẫn rất bất lực.
Đột nhiên, một chiếc Mayback dừng lại ngay trước mặt cô, trong đầu Bạch Kiều Di mọc ra chấm hỏi to đùng.
"Di Di..."
Diệp Phi Phi mở cửa xe bước xuống nhào vào người cô, Bạch Kiều Di còn đang ngơ ngác thì thấy một người đàn ông bước xuống từ ghế lái.
Đôi giày da đen phiên bản giới hạn chạm xuống mặt đường, trên người mặc bộ vest đen huyền bí, nhìn là biết người này không thể chọc vào.
Người đàn ông đó rất đẹp, đường nét khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sắc bén như chim ưng, môi mỏng khẽ nhếch.
Bạch Kiều Di khẽ nhíu mày đẹp, khí chất này...
"Di Di, giới thiệu với cậu, đây là bạn trai mình, Dịch Quân, giới thiệu với anh, đây là Bạch Kiều Di, bạn thân của em!" Diệp Phi Phi mỉm cười giới thiệu.
Khoé môi Bạch Kiều Di hơi giật nhẹ, nhưng cô cố gắng cảm giác hơi nhức đầu, cô chìa tay ra, lịch sự mỉm cười nói:
"Rất vui được gặp anh, em là bạn của Diệp Phi Phi - Bạch Kiều Di."
Thẩm Dịch Quân nhìn cô gái trước mặt, rồi nhìn xuống bàn tay đang có ý muốn bắt tay chào hỏi của cô, hắn cười nhẹ bắt tay, cảm giác mềm mại bao bọc lấy bàn tay mình, hắn lịch sự:
"Rất vui được gặp em, Phi Phi kể rất nhiều về em."
Cảm giác được những vết chai của bàn tay Thẩm Dịch Quân, Bạch Kiều Di tuy ngoài mặt không tỏ rõ thái độ, nhưng bên trong cô càng cảm thấy nghi ngờ người đàn ông này hơn, cô rút tay lại.
"Ồ, vậy chắc Phi Phi nói xấu em rất nhiều nhỉ?"
"Mình đâu có, Di Di lúc nào cũng tốt với mình mà, mình sao có thể nói xấu về cậu được cơ chứ!"
Diệp Phi Phi ôm lấy cánh tay của Thẩm Dịch Quân, cô nàng tinh nghịch lè lưỡi, chột dạ dời ánh mắt.
"Mà thôi, em đói rồi, ba chúng ta đi ăn có được không?" Cô nàng cười nói sang chuyện khác.
"Được." Thẩm Dịch Quân cưng chiều nhìn cô nàng.
"Có lẽ mình không đi được đâu, giờ mình phải về nhà luôn."
"Sao vậy?"
"Cậu quên à? Mai có bài thuyết trình văn học đó! Đừng nói cậu chưa làm đó nha, mai mà không có bài nộp là lão Vương lại phun lửa đấy!"
"Chết! Mình chưa làm, mà thôi, để tối đi, hôm nay mình muốn dành một buổi cho bạn trai mình cơ."
"Vậy hai người đi chơi vui vẻ!" Bạch Kiều Di mỉm cười.
"Ưm, mai gặp!" Diệp Phi Phi chui vào xe, cô nàng nhìn qua cửa sổ xe vẫy tay.
"Mai gặp!" Cô vẫy lại.
Thẩm Dịch Quân gật đầu tỏ ý tạm biệt, Kiều Di lịch sự gật đầu coi như đáp lại.
Chiếc xe lăn bánh nhanh chóng đi xa...
Nhìn bóng xe đã đi xa, cô lấy điện thoại gọi cho số tài xế.
"Alo, chú Nam, đến đón cháu đi...dạ không ạ, cô ấy đi cùng bạn trai đi chơi rồi, cháu không muốn làm phiền hai người họ...vâng ạ..."
Bạch Kiều Di cúp máy, không kìm nén được mà rùng mình một cái, bạn trai mới của Phi Phi có cảm giác thật đáng sợ, khí chất như xã hội đen ý, mỗi lần Thẩm Dịch Quân nhìn cô, cả người cô có cảm giác rơi vào hầm băng.
Rõ ràng là trời đang giữa hè, mà cứ như là mùa đông vậy....
***
Đến tối, Bạch Kiều Di mệt mỏi vươn người, gập máy tính lại, bò lên giường định đi ngủ, đột nhiên điện thoại cô reo lên, làm Bạch Kiều Di tỉnh cả ngủ.
Bực bội nhấn trả lời, cô kìm nén nói:
"Diệp Phi Phi! Cậu có muốn chết không hả? Nửa đêm đi gọi cho mình làm gì?!"
"Tại sao chiều nay cậu không đi ăn với bọn mình? Cậu không thích Thẩm Dịch Quân ư?" Diệp Phi Phi ở đầu dây bên kia truy hỏi.
Nghe lời truy hỏi của cô bạn thân, Bạch Kiều Di hơi chột dạ, nói: "Khụ, không phải, chỉ là mình không muốn làm kì đà cản mũi mà thôi..."
"Nói dối, những người bạn trai trước của mình cậu có thế đâu, chỉ có lần này là cậu từ chối đi ăn cùng mình và Dịch Quân."
"Vì mình phải về nhà làm bài thuyết trình...''
"Nói dối, cậu thì sợ gì lão Vương đâu, lần trước còn không thèm làm bài thuyết trình mà đi chơi với mình mà! Nói thật đi! Cậu không thích bạn trai mới của mình sao?"
"Được rồi, mình khai thật, thật sự mình cảm giác khí chất của bạn trai này của cậu rất khác người bình thường, có cái gì đó đáng sợ lắm, ánh mắt sắc bén khiến mình cứ sởn gai ốc..." Bạch Kiều Di bất lực đành phải nói ra.
"...Haizzzz, ai mới đầu nhìn anh ấy cũng thấy anh ấy đáng sợ, mình cũng giống cậu vậy, nhưng tại Dịch Quân đẹp trai quá, lại còn ga lăng, nên...hí hí..." Diệp Phi Phi cười ngượng ngùng chia sẻ.
"...Mê trai đầu thai không hết!"
"Gì chứ?! Tại sức hút của anh ấy quá mê người chứ bộ!"
"Thế mối quan hệ này sẽ kéo dài trong bao lâu?" Dựa vào thành giường, Bạch Kiều Di bất lực hỏi.
"Chắc khoảng 2 tháng nữa thôi!"
"Ồ...Chúc bạn thật hạnh phúc trong 2 tháng đó và mong bạn thay người yêu chậm một chút, để mình còn kịp load, chứ bạn thay nhanh quá mình bị rối!"
"Ok! Chúc ngủ ngon!"
"Ok, chúc ngủ ngon!"
Tắt máy, Bạch Kiều Di chui vào chăn ấm, nói ra đúng thật là dễ chịu mà...