**Mặc Mặc: Cảm ơn bạn Anh Nguyễn đã đề cử truyện nhé!
Nữ nhân đi qua bên cạnh hắn, đến ngồi xuống chiếc ghế dài cách đó không xa. Bóng lưng của nàng làm cho Kỳ Dạ Tuyền thoáng dao động, tương tự cùng nữ nhân trong mộng, rồi lại không giống.
Vô luận giấc mộng kia lặp lại bao nhiêu lần, luôn không cách nào thấy rõ khuôn mặt nữ nhân trong mộng, giống như Vũ Cơ trước mắt, làm cho hắn sinh ra một cảm giác phiền muộn cùng nôn nóng vô hình.
Thần sắc hắn bực bội làm cho Lạc Dao hiểu lầm thành đau đầu khó nhịn, vì vậy không nhiều lời nữa, đặt sáo bên môi bắt đầu thổi.
Một khúc cuối cùng, dư âm còn văng vẳng bên tai, phảng phất giống như tỉnh lại từ trong một giấc mộng đẹp, trong lòng chỉ còn lại buồn vô cớ.
"Nhạc khúc này của ngươi, giai điệu rất lạ lẫm, nhưng ta cảm giác quen thuộc, dường như từng nghe qua ở nơi nào."
Lạc Dao sờ lên thân sáo, thấp giọng nói: "Có thể được quân thượng yêu thích, là vinh hạnh của ta. Khúc nhạc này đến từ quê nhà ta, một địa phương tên là Tê Hà Cốc, chủ yếu dùng để ru trẻ con ngủ."
Kỳ Dạ Tuyền: "... Trẻ con?"
Lạc Dao thành khẩn nhìn hắn: "Trừ công dụng đó ra, người trưởng thành nghe xong, cũng có hiệu quả tĩnh tâm an thần."
Kỳ Dạ Tuyền hừ một tiếng, lại suy nghĩ một chút nói: "Nghe thanh âm cước bộ của ngươi, đã biết Linh lực ngươi thấp kém, tu vi có thể nói là không có thành quả gì, trong tầng cao nhất Tàng Bảo Các có một loại cỏ tên Vân Hà, là tiên thảo sinh ra từ vết tích của giọt máu Phượng Hoàng lưu lại trong linh đàm, ăn vào có thể làm cho tu vi tấn thăng đến Kim Đan trong ngắn hạn, ngươi cầm thủ dụ của ta đi lấy dùng đi."
Lạc Dao có chút giật mình: "... Quân thượng, đây cũng không phải là điều ta mong muốn."
Cỏ linh nghìn năm cũng chưa đủ? Cũng được, tiếng sáo của nàng thật sự làm cho hắn cực kỳ ưa thích, ngày xưa Kỳ Dạ Tuyền không thích nhất là người được một tấc lại muốn tiến một thước, hôm nay cũng có thể đè xuống sát khí, bình tĩnh hỏi, "Vậy ngươi muốn cái gì?"
Nữ nhân lui về phía sau nửa bước, khẽ chào hắn.
"Chỉ nguyện quân thượng mọi sự trôi chảy, bình an vui sướиɠ. Trừ cái đó ra, không còn mong muốn nào khác."
Lời này bình thường hắn cũng nghe nhiều, nhưng nói ra từ trong miệng thiếu nữ này, lại hoàn toàn khác biệt. Trong con mắt hạnh trong veo gợn sóng đấy, hơi ánh lên chút ánh sáng màn đêm, trong đó không có dối trá nịnh bợ, không có kính sợ nghĩ một đằng nói một nẻo. Trong nháy mắt đối mặt với nàng, làm cho người ta vô thức đã tin tưởng, lời nàng nói chính là điều nàng nghĩ.
Kỳ Dạ Tuyền cười cười: "Được, ta tin ngươi. Nếu ngày sau có muốn vật gì, cứ nói với ta."
Ánh mắt Lạc Dao lóe lên một cái.
Nếu nói là vật mong muốn, kỳ thật cũng không phải là không có. Chỉ là mở miệng nói hắn thả Huyền Long, thực sự không thực tế, chỉ sợ không chỉ không thể cứu Huyền Long, ngay cả mình cũng sẽ bỏ mạng tại nơi này.
Nghĩ đến thời gian ba ngày đang đến gần, trong lòng Lạc Dao lại nặng trĩu.
Tù Long Uyên, cảnh đêm tịch liêu.
Chỉ nghe tiếng thác nước nổ vang, bọt nước óng ánh vẩy ra, khóa sắt Huyền Vũ chui vào phía dưới bên trong hồ sâu, dưới đáy đầm nước, Ân Vân Độ biến thành nguyên hình ngồi xuống, mượn cái lạnh của đầm nước làm dịu đi khô nóng ngày càng nghiêm trọng.
Nhắm hai mắt lại, có thể nhìn thấy vào mắt, đều là u ám. Mà trong u ám hiện ra một chút ánh sáng nhạt, thời gian dần trôi qua, tia sáng kia càng khuếch trương lớn hơn, bên trong hào quang xuất hiện một nữ tử.
Là Lạc Dao, mắt hạnh trong veo gợn sóng của nàng ẩn chứa vui vẻ, mặc một cái váy màu tím, da thịt trắng muốt như ẩn như hiện. Nàng cười dịu dàng đi tới phía hắn, duỗi ra cánh tay trắng nõn mềm mại, ôm lấy cổ hắn.
Ân Vân Độ vì nàng lại gần cảm thấy có chút mừng thầm, nhưng lại cố ý nghiêm mặt, quay đầu đi chỗ khác: "Không phải nói ngươi đừng lại đến Tù Long Uyên nữa sao."
Lạc Dao nhẹ nhàng dịu dàng nói: "Ta lo lắng cho ngươi mà, Ân Vân Độ."
Hôm nay chẳng biết tại sao, nàng cực kỳ không thành thật, vừa ôm lấy cổ hắn, ngón tay mảnh khảnh còn vỗ về chơi đùa l*иg ngực hắn, cả người mềm giống như con rắn, chân trần ngọc trắng giẫm lên giày hắn, quấn ở trên người hắn, giống như một mảnh lông chim không có sức nặng, rồi lại tràn đầy hương hoa làm cho lòng người mênh mông.
Ân Vân Độ thầm hận trong lòng, bình thường giả vờ như người vô tội ngây thơ, lúc câu dẫn người lại thành thạo như vậy, hắn hung ác cảnh cáo: "Nếu như ngươi lại đến trêu chọc ta, sẽ không còn đường lui nữa đâu!" Rất là giả vờ giả vịt.
Một hồi tiếng xột xoạt nhẹ nhàng, váy Lạc Dao thuận theo bắp chân trơn bóng, chồng chất trên mặt đất, toàn thân nàng không có một sợi vải, đường cong thướt tha, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đẹp đã đến cực hạn, bụng dưới Ân Vân Độ khô nóng, du͙© vọиɠ không có chỗ giải quyết trào dâng đến mức dươиɠ ѵậŧ đau nhức, muốn đè nàng dưới thân thể, không quan tâm đến bất cứ cái gì chạy nước rút xỏ xuyên qua.
Vậy mà Lạc Dao còn muốn dùng gương mặt non mềm cọ xát lòng bàn tay của hắn, dùng ánh mắt thương tiếc nhìn hắn, "Có phải ngươi rất là khó chịu hay không..."
"Đây là ngươi tự tìm."
Hắn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cầm lấy tóc của nàng, hung dữ hôn xuống.
——