Bên ngoài có tiếng pháo nổ, chắc là đứa trẻ ở viện nào đó chạy ra ngoài chơi, Tần Minh Nghĩa đi ra khỏi thư phòng, thấy Vạn Ngọc Đình đang đứng ở ngoài, quay lưng về phía này ngắm phong cảnh. Anh ta gọi: "Ngọc Đình. "
Vạn Ngọc Đình xoay người, chỉ chỉ vào bên trong: "Tâm trạng tốt không?"
"Như tắm trong gió xuân."
"Thế thì tôi an tâm rồi." Trong lòng Vạn Ngọc Đình không còn gánh nặng, nhảy qua mấy bậc thang, bước vào cửa.
Vạn Ngọc Sơn đang uống trà, ngước mắt lên thấy Vạn Ngọc Đình, anh liền ném tách trà trong tay vào trán anh ta, nước nóng vẽ thành một đường vòng cung đẹp mắt, cuối cùng đổ hết lên mặt Vạn Ngọc Đình.
Anh ta tránh không kịp, bị bát trà đập trúng, mắt đầy sao xẹt, té ngã ra đất, thế này mà tắm trong gió xuân con mẹ nó à!!
“Cút!” Giọng Vạn Ngọc Sơn không lớn nhưng rất có tính uy hϊếp.
Vạn Ngọc Đình vội đứng dậy lau mặt, lui ra phía sau vài bước, nói: "Anh cả, anh đối xử với em mình tốt một chút được không, lần nào cũng động tay động chân với em."
Vạn Ngọc Sơn cười lạnh một tiếng: "Anh đây mà tử tế với cậu, khéo cậu phá nát cái Vạn gia này."
"Em làm gì dám."
"Cút, không thì đừng trách anh đánh gãy hai cái chân chó của cậu."
Vạn Ngọc Đình đột nhiên thấy đau chân, anh ta cọ cọ chân vào cánh cửa, nói: "Anh cả, giang hồ cứu nguy."
"Không cứu." Vạn Ngọc Sơn lại cầm một tách trà khác.
Vạn Ngọc Đình sợ hãi lui ra ngoài, hé cửa nói một câu: "Cha em không chịu bỏ ra một phân tiền nào, chú tư anh không những không giúp mà còn cười nhạo em nữa. Anh, em cam đoan chỉ một lần này thôi. Nếu có lần sau, anh cứ đánh gãy chân em đi."
"Không cần, cậu tự mình nghĩ cách đi."
Vạn Ngọc Đình gào lên: "Vậy em đi tìm lão thái thái.”
"Cậu dám đi, anh sống chết với cậu!" Vạn Ngọc Sơn đột ngột ném tách trà trong tay qua, một tiếng “xoảng” vang lên, tách trà vỡ nát.
Vạn Ngọc Đình không ngờ Vạn Ngọc Sơn lại ném, chút nước trà chảy ra ngoài qua khe cửa, bên trong còn có vài mảnh sứ vỡ, anh ta ngẩn người, bèn đóng cửa, đi đến chỗ cầu thang ngồi thụp xuống, tâm thái tuyệt vọng.
Vạn Ngọc Sơn ném mất hai tách trà, sau đó chạm tay vào cái thứ ba, uống vài ngụm trà rồi gọi điện thoại cho Vạn Ngọc Xuyên: "Chuyện của Ngọc Đình đã tra được chưa?"
Vạn Ngọc Xuyên trả lời: "Có một chút, lần này có lẽ người gây chuyện không phải Ngọc Đình, có vẻ đã bị người khác gài bẫy.”
"Điều tra thêm đi. Còn nữa, nếu cậu có gặp Ngọc Đình thì cứ đuổi nó ra ngoài, bảo là mệnh lệnh của anh."
"Yên tâm. Nó không dám đến chỗ của em đâu."
Vạn Ngọc Đình mất tinh thần nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Vạn Ngọc Sơn bước ra, bên trong không có động tĩnh gì, hy vọng trong lòng từng chút lụi tắt. Không còn cách nào khác, cuối cùng anh ta đành đứng dậy đi ra ngoài, muốn đến tìm lão thái thái, lại nhớ đến lời của Vạn Ngọc Sơn, đột ngột dừng bước, quay về phòng mình, người anh cả này nói được làm được, không hề nương tay chút nào.
Kể từ khi có ký ức, Vạn Ngọc Đình và tất cả anh em trong tộc đều rất sợ người anh này, trước hết là anh lớn tuổi nhất, thứ hai là anh rất tàn nhẫn.
Vẫn nhớ lúc anh ta tầm sáu bảy tuổi, em trai họ Thường Tỉ nhà dì cả có tới chơi, Thường Tỉ là đứa con dì có được lúc tuổi đã cao nên người lớn trong nhà đều yêu chiều hết mực, mà cậu ta lại vì một món đồ chơi đi tranh chấp với con gái, chọc con bé phát khóc, lão thái thái thấy vậy mới nhắc nhở Thường Tỉ vài câu, vậy mà Thường Tỉ lại dám chào hỏi đến mẹ của lão thái thái, Thường Tỉ còn chưa nói xong, bên cạnh bỗng xuất hiện một bóng người giơ chân lên một cước đá bay cậu nhóc.
Thường Tỉ bị đá trúng giữa ngực, không thở được, nhắm mắt ngất luôn.
Dì cả chạy tới bế Thường Tỉ nằm bất động trên đất, xem cậu ta còn thở hay không, lớn tiếng hét lên: “Ngọc Sơn, con làm vậy là muốn dì chết mới vừa lòng đúng không?!”
Vẻ mặt Vạn Ngọc Sơn vô cảm: “Dì cả, dì nên mang em họ về nhà dạy dỗ lại thì hơn! Nếu còn lần sau nói không chừng dì phải chết thật đó."
Sau đó Thường Tỉ từ từ tỉnh lại, thấy ngực vô cùng đau đớn, vốn muốn mắng chửi người nhưng lại thấy Vạn Ngọc Sơn lạnh lùng nhìn mình, nó sợ hãi, vừa kéo lấy áo mẹ vừa khóc lớn.
Mấy anh em khác đã sớm được chứng kiến thủ đoạn của Vạn Ngọc Sơn, nhìn thấy Thường Tỉ thê thảm mà hả hê, bọn họ đã ghét nó từ lâu nhưng vẫn không có gan đánh cho một trận, lúc này đúng là vô cùng sảng khoái.
Từ đó về sau, dù Thường Tỉ có phá phách, coi trời bằng vung cỡ nào thì đứng trước mặt Vạn Ngọc Sơn nó cũng không dám lỗ mãng, bởi nó biết nếu người anh họ này thật sự ra tay, nó sẽ chẳng còn mạng để sống.
Vạn Ngọc Sơn không chỉ đáng sợ với mấy anh em cùng thế hệ mà với các bậc cha chú cũng không chút lưu tình. Khi Vạn lão gia tử đột ngột qua đời, chú tư Vạn Tử Minh lợi dụng hỗn loạn khi đó để biển thủ một số tiền trong ngân sách công ty, Vạn Ngọc Sơn vừa lo tang lễ cho lão gia tử xong thì lập tức mở họp hội đồng quản trị ngay trong đêm, lấy lại cổ phần từ trong tay Vạn Tử Minh, trục xuất Vạn Tử Minh khỏi công ty, ông ta cũng bị xóa tên ra khỏi gia phả.
Vạn Tử Minh vô cùng tức giận, cãi tay đôi với anh, anh đáp: "Năm xưa vẫn còn lão gia tử ở đây, tôi không muốn nhúng tay vào làm gì, chú lấy bao nhiêu cũng được, nhưng hiện tại gia tộc này nằm trong tay tôi, tôi mới là người quyết định."
Vạn Tử Minh mắng anh: “Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch muốn đã muốn trèo lên đầu tao ngồi, nằm mơ đi, tao là chú của mày đấy, mày không đảm đương nổi cái nhà này đâu."
Vạn Ngọc Sơn lạnh lùng nhìn ông ta, nói: "Tôi nói phải là phải, tuy lão gia tử ra đi đột ngột nhưng trên di chúc đã viết rõ ràng rành mạch, gia nghiệp giao cho tôi, nếu chú muốn rút, tôi sẽ ký cho chú, chỉ cần sau này chú đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa là được."
Vạn Tử Minh nóng nảy muốn động thủ đánh anh.
Vạn Ngọc Sơn đứng yên đó, lúc Vạn Tử Minh tiến đến gần, anh rút con dao luôn mang bên người, giơ tay phóng dao ra, con dao vυ't qua bên tai Vạn Tử Minh, tách trà nằm trên bàn đằng sau bị chém làm đôi, con dao vẫn chưa dừng lại, cuối cùng cắm sâu vào bàn hội nghị đến ba phân.
Vạn Tử Minh bị lưỡi dao sượt qua tai, đau ghê gớm, cả người nghiêng đi, may mắn được người bên cạnh đỡ lấy mới không ngã xuống, những người còn lại bị khí thế hung hăng trên người Vạn Ngọc Sơn dọa sợ, không nói nên lời.
Vạn Ngọc Sơn cất dao trở lại bao, nói: "Lão gia tử để lại cho tôi con dao này để chém hết những kẻ nịnh bợ. Nếu chú không phục thì cứ việc đưa đầu ra đây làm ma dưới lưỡi dao này."
Sao Vạn Tử Minh có thể đưa đầu ra chịu chém? Trước giờ Vạn Ngọc Sơn luôn nói một là một, hai là hai.
Thấy tình cảnh này, mọi người đều thuyết phục Vạn Tử Minh đừng gây thêm rắc rối nữa, nếu tranh cãi đến mức xảy ra án mạng, chẳng những tập đoàn chịu tổn thất lớn mà cả gia tộc cũng sẽ gánh nhục nhã,
Vạn Tử Minh không chịu nhận thua, nhưng lại không dám chống đối Vạn Ngọc Sơn, không còn cách nào khác ông ta đành phải đi tìm gặp lão thái thái, lão thái thái cũng giúp ông ta cầu xin nhưng vẫn không được. Vạn Ngọc Sơn nói với bà: "Bây giờ bà chỉ cần hưởng phúc thôi, không cần lo lắng những chuyện khác. Cháu bảo đảm sẽ không để cơ nghiệp Vạn gia ta bị hủy hoại, cũng bảo đảm mọi người sẽ được sống sung túc, nhưng cháu có cách của cháu, lão thái thái đừng lấy mình ra làm rối loạn kế hoạch của cháu."
Lão thái thái thấy thế, cảm thấy anh nói có lý, từ đó buông tay mặc kệ, Vạn Tử Minh tức sôi máu nhưng lại không làm gì được, tới tận năm sáu năm sau, cả nhà ông ta đều vì ông ta mà lưu lạc đầu đường, không được nhận tổ quy tông, cuối cùng không chịu nổi nữa đành quay về cầu xin Vạn Ngọc Sơn, quỳ trong từ đường gần một ngày trời mới được Vạn Ngọc Sơn gật đầu, trở về Vạn gia nhập vào gia phả. Nhưng có một điều kiện là ông ta không thể gia nhập tập đoàn Vạn thị nữa, nhưng con cái ông ta thì có thể, chỉ riêng ông ta là không được. Không còn lựa chọn nào khác, Vạn Tử Minh chỉ còn cách chịu đựng, ở bên ngoài làm chút đầu tư, cũng kiếm được ít tiền.
Vạn Ngọc Đình càng nghĩ càng thấy vô vọng, Vạn Ngọc Sơn không chịu cứu anh ta thì còn ai dám dang tay nhận nữa.
Đi ra khỏi viện, nghe thấy tiếng trẻ con chơi đùa vui vẻ trong sân, anh ta thở dài, dựa đầu vào tường viện, đυ.ng đến vết thương trên trán, không khỏi rên "oái oái" mấy tiếng, chắc là bị sưng lên rồi, anh họ ra tay cũng quá tàn nhẫn đi.
Đang ảo não bỗng có người vỗ vỗ lưng: “Lão tứ, cậu khóc sao?”
Vạn Ngọc Đình quay đầu trừng mắt nhìn Vạn Ngọc Hà: “Con mắt nào của anh thấy em khóc?”
“Bóng dáng này của cậu nhìn sầu quá.” Vạn Ngọc Hà nhìn chỗ trán bị thương tới đỏ bừng liền hỏi: “Lão tứ, cậu còn bị đánh à??"
"Em tự làm mình bị thương."
"Vậy là anh cả làm rồi."
"Câm miệng!"
"Em lại làm sao đấy?"
"Người khác lừa em."
“Anh cả nói thế nào?"
"Anh ấy thấy chết không thèm cứu."
"Vậy sao, vậy thì anh đây đi gặp lão thái thái trước." Vạn Ngọc Hà biết thái độ của Vạn Ngọc Sơn thì cũng nhanh chân chạy luôn.
Vạn Ngọc Đình càng nhìn càng thấy nản lòng, nhìn xem, một giọt máu đào hơn ao nước lã đó, máu mủ tình thâm ở đâu? Nước lã ở đâu?
Vạn Ngọc Hà đột nhiên thò đầu ra từ cửa sau, nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Lão tứ, để anh đây dạy nhóc một chiêu, lão thái thái đã mời cô gái Tạ gia kia đến đây, anh cả cũng bằng lòng sang năm làm đám cưới, chú không cần phải tìm đường vòng làm gì, cứ trực tiếp đến cầu xin chị dâu cả tương lai đó đi. Tới lúc đó chị dâu gió thổi bên gối, chuyện của chú không phải chỉ còn là một bữa sáng thôi sao."
Vạn Ngọc Đình nghe xong lời này, mắt lập tức sáng ngời, hỏi: “Chị dâu ở đâu?”
“Chắc là ở chỗ lão thái thái.”
“Chờ em, em đi với anh." Vạn Ngọc Đình nhanh chân nhanh tay bước qua.
Vạn Ngọc Hạ không muốn dính vào tên ngốc này, nếu như anh cả phát hiện là kế hoạch của mình, thế chẳng phải liên lụy tới mình sao, nghĩ như vậy liền xoay người bỏ chạy: “Lão tứ, anh có mấy việc riêng tư quan trọng, chú đi trước đi, lát nữa anh sẽ sang đó."
Vạn Ngọc Đình không hề nghi ngờ tên kia, cao hứng chạy tới viện lão thái thái đang ở, cảm thấy đúng là không còn gì tuyệt hơn.