Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 17: Nấu canh cho cô

Ôm Sở Nghinh từ bên ngoài vườn hoa vào trong tòa chính, trước sự chứng kiến của rất nhiều người hầu mà Ân Viêm lôi cô như đã lôi một tội phạm cố gắng kháng cự vậy.

- Ân Viêm, anh bỏ tôi ra! Anh làm gì vậy hả? Mau bỏ tôi ra!

Cũng vì sợ sẽ thu hút sự chú ý của những người khác nên cô cũng không dám lớn tiếng, một tay bị lôi còn tay kia thì lại cố gắng đánh thật mạnh vào cánh tay cứng rắn hơn cả thép của người đàn ông, chỉ mong là có thể thoát khỏi được hắn thôi. Nhưng có vẻ như cô càng cố gắng trốn thoát thì người đàn ông càng hung hăng hơn, hắn cúi người rồi bế cô vác thẳng lên vai, dứt khoát bước từng bước dài đến phòng đã chuẩn bị cho hai người.

- Ân Viêm, anh phát điên gì vậy? Mau bỏ tôi ra!

Nhìn cánh cửa đã đóng sầm lại trước mắt mình, trái tim của Sở Nghinh cũng theo đó mà bị treo ngược lên cao. Giây tiếp theo thì cô liền bị hắn ném thẳng xuống giường, một cơn choáng váng ập đến khiến cô không thể ngồi dậy ngay được.

Trong khi cô còn choáng váng thì người nào đó đã leo lên giường, dùng thân thể cao lớn gấp đôi cô để khóa cô lại trong phạm vi của riêng hắn, một tay thì chống xuống giường, ngay bên cạnh hông của cô, tay còn lại vừa bóp lấy quai hàm của cô ép cô ngẩng đầu lên đối diện với mình.

- Sở Nghinh, cô biết câu dẫn đàn ông quá đấy. Tôi đã bảo cô cất cái dáng vẻ lẳиɠ ɭơ của mình đi rồi mà. Dạng chân cho nhân tình chơi còn chưa đủ sao mà bây giờ còn muốn câu dẫn thêm cả Ân Diệu nữa?

Từng câu từng chữ được phun ra từ kẽ răng của người đàn ông, có thể nghe ra được hắn đang tức giận thế nào, trong đầu không thể nào xóa hết được hình ảnh Sở Nghinh cười cười nói nói vui vẻ cùng Ân Diệu, cô chẳng qua chỉ là món đồ chơi trong tay hắn, là công cụ để hắn thỏa mãn ham muốn, để hắn trút giận thôi, không có sự cho phép của hắn thì cô không có quyền ở gần bất kỳ người đàn ông nào khác.

Nghe câu nào của hắn cũng là đang cố tình sỉ nhục mình, Sở Nghinh thực sự không thể nào chịu đựng nổi nữa, bực tức phản biện lại ngay.

- Tôi với Ân Diệu chỉ là nói chuyện xã giao, không phải kiểu quan hệ như anh nói, chúng tôi hoàn toàn trong sạch.

Ân Viêm bất chợt bật cười ngay, giongj điệu chỉ toàn bỡn cợt.

- Trong sạch? Con điếm đã nɠɵạı ŧìиɧ như cô mà cũng dám nói đến trong sạch à?

Sở Nghinh không thể chịu đựng nổi hắn chỉ cần mở miệng ra là sẽ lại sỉ nhục mình, cô tức giận gào lên.

- Chẳng phải anh ép tôi nɠɵạı ŧìиɧ sao? Anh tự mình đưa tôi lên giường cho anh ta mà bây giờ lại tức giận với tôi? Ân Viêm, tôi chưa từng muốn ngủ với một người đàn ông đã cường bạo mình, đều là anh ép tôi cả. Anh muốn tôi phải làm thế nào mới chịu để yên cho tôi đây hả?

Cô càng nói thì càng không thể nén được sự phẫn uất trong lòng nữa, nước mắt cũng theo đó mà tuôn ra theo hai bên đuôi mắt, thấm nhanh vào ga giường. Nhìn cô với dáng vẻ yếu đuối đáng thương thế này, Ân Viêm không chỉ không mềm lòng mà ngược lại còn khinh thường hơn nữa. Hắn đưa tay quệt thử một giọt nước mắt của cô để đưa lên xem qua, sau đó liền cong môi cười cợt.

- Giáng vẻ giả làm nạn nhân của cô cũng rất thật đấy, suýt nữa thì tôi bị lừa rồi. Sở Nghinh, cô quen sống hai mặt rồi đúng không? Bên ngoài thì tỏ ra thanh thuần, cao quý, nhưng bên trong thì thối nát vô cùng. Đây là cách để cô lừa đàn ông à? Rất tiếc lại không thể lừa được tôi.

Vừa nói xong, hắn liền cúi đầu xuống hôn lên môi của cô, để cô không thể trốn nên đã bóp chặt quai hàm của cô lần nữa, ép cô chỉ có thể giữ nguyên một tư thế nhất định, buộc phải đón nhận nụ hôn của hắn.

Nhưng tiếng ú ớ từ cổ họng của Sở Nghinh càng lúc càng dồn dập, thân thể dù đang bị khóa chặt nhưng vẫn ra sức vùng vẫy, và cơ hội tốt nhất cho cô chính là khi hắn có chút lơ là thì cô liền vung tay lên, khoảng cách vừa đủ để cô có thể cào trúng mặt của hắn.

Ân Viêm cũng không thể nào ngờ được là cô lại có thể phản kháng lại được, đáy mắt liền ánh lên một sự phẫn nộ cực hạn. Hắn phải dừng lại để tự mình kiểm tra vết thương dưới xương quai hàm có nghiêm trọng không, không khó để nhìn ra hiện giờ hắn chỉ muốn bóp chết cô ngay thôi. Mấy ngón tay thon dài vuốt dọc xương quai hàm, lại nhếch môi cười khẩy.

- Đúng là đáng kinh ngạc thật. Vừa mới được anh ta làm cho sướиɠ vài lần mà đã giữ mình như vậy rồi à? Nhưng càng chống đối thì tôi lại càng muốn có được đấy.

Dứt lời thì cũng là lúc hắn đã xác nhận xong, ngay lập tức chuyển qua hôn đến hai bên cổ của cô. Đây không phải là nụ hôn mà giống như một hình thức trừng phạt hơn, giày xéo da thịt trắng nõn dưới môi lưỡi không một chút thương tiếc.

Tay chân Sở Nghinh lần này thì hoàn toàn đã bị khóa chặt, muốn giãy giụa cũng đều vô ích, chỉ thêm tốn sức thôi. Cô cắn chặt răng mà chịu đựng, vẫn còn nhớ rất rõ chính miệng Ân Viêm đã nói sẽ không bao giờ đυ.ng vào mình mà, chẳng lẽ bây giờ hắn đã đổi ý sao?

- Không phải anh chê tôi bẩn à? Còn muốn đυ.ng vào tôi?

Lời này của cô vốn dĩ là muốn thử liều lĩnh một phen để thoát khỏi Ân Viêm, và đúng thật là người đàn ông đang vùi mặt hôn bên hõm cổ trắng nõn của cô đã bất chợt dừng lại động tác, bàn tay đang sờ soạng dưới đùi của cô cũng khựng lại theo. Ân Viêm tự chửi thề một câu trong lòng, suýt chút nữa thì hắn đã bị du͙© vọиɠ đang trỗi dậy lấn chiếm hết lí trí, nếu không phải vì vừa lúc nghe được câu tố giác đó của Sở Nghinh thì hắn đã không biết nên dừng lại, nếu hắn cứ tiếp tục cưỡng ép cô như thế thì có thể sẽ vô tình để cô liên kết được ký ức.

Thấy người đàn ông đã không còn cuồng bạo hôn mình nữa, Sở Nghinh lại tưởng rằng hắn đã tha cho mình nên còn định sẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây tiếp theo thì cô đã giật mình nhận ra là hắn không phải vì tha cho cô mà đang đổi sang một hình thức khác mà thôi.

Dục hỏa trong người của Ân Viêm đã bị khơi dậy đến mức sắp mất cả khống chế rồi thì sao có thể có chuyện cứ dừng lại như vậy rồi rời đi được chứ. Hắn bước xuống giường và đứng gần đó, một tay thuần thục cởi thắt lưng và khóa quần, một tay kia túm lấy tóc của Sở Nghinh, kéo cô đang nằm trên giường đến gần mình, chuyển sang bóp chặt quai hàm của cô để ép cô mở miệng ra, trực tiếp nhét vật nam tính kia vào miệng của cô.

- Ummmm……ummmm……

Bị ép ngậm thứ vừa quá cỡ lại nóng như than trong miệng, Sở Nghinh nhất thời không thể hít thở được, cổ họng giống như bị chặn lại mà muốn nôn ra, nhưng cô lại không thể phản kháng vì cả quai hàm đều bị bàn tay của người đàn ông giữ chặt, chỉ có thể mở miệng để hắn ra vào như đang ra vào trong cơ thể mình vậy.

Vì bị nghẹn trong cổ họng nên nước mắt của Sở Nghinh cũng theo đó mà chảy xuống, hai tay vừa đưa lên muốn đẩy hắn ra thì lại bị ấn chặt sau gáy, ép sát mặt vào hạ thân của hắn, khiến cho thứ thô cứng kia đâm sâu hơn vào cuống họng, cô sắp nhịn không được mà nôn ra ngay. Vì hoảng loạn vùng vẫy mà tất cả những hành động của cô đều dựa trên phản xạ tự nhiên, răng cũng cạ vào dị vật trong miệng.

- A….!!!

Người đàn ông bị cắn bất ngờ liền gầm lên một tiếng tức giận. Hắn bóp chặt quai hàm của cô lại để cô không thể dùng răng nữa.

- Còn dám cắn nữa đừng trách tôi bẻ hết răng của cô.

Ân Viêm tiếp tục luật động thắt lưng, tăng nhanh tốc độ ra vào trong khoang miệng ướŧ áŧ của cô, đồng thời cũng đưa ra lời cảnh cáo. Sở Nghinh quỳ trên giường giống như đang chịu một cực hình, không có chỗ nào thoải mái cả, cô chỉ có thể thầm nhẩm đếm thời gian để hắn có thể kết thúc việc tra tấn biếи ŧɦái này. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn lại khiến cô liên tưởng đến người đàn ông trong bóng tối kia, đều cùng một bản tính biếи ŧɦái như nhau.

….….

Sở Nghinh bị ném sang một bên giống như con búp bê tìиɧ ɖu͙© đã sử dụng xong, ôm ngực ho lấy ho để, thật muốn nhổ hết thứ tanh tưởi kinh tởm trong họng ra ngoài. Cô ngước nhìn người đàn ông đã sửa sang lại quần áo chỉnh tề, trừng mắt căm phẫn, chỉ hận không thể cắn chết hắn lúc nãy.

Ân Viêm dường như cũng nhìn ra được suy nghĩ của cô, hắn bước tới cạnh giường, vươn tay nâng cằm của nữ nhân lên, ngón cái chầm chậm quệt hết thứ dịch nhầy quanh miệng cô rồi đút thẳng vào trong lưỡi của cô, ý bảo cô phải nuốt sạch. Vẻ mặt lại vô cùng bình thản và thỏa mãn vô cùng.

Đáy mắt Sở Nghinh chỉ toàn là căm ghét lẫn kinh tởm, tức giận hất tay hắn ra.

- Biếи ŧɦái! Đồ bệnh hoạn!

Có vẻ như là Ân Viêm sớm đã quen với việc cô chống đối như vậy, hắn có thể không tức giận gì nhưng chắc chắn là sẽ không để yên cho cô tiếp tục như thế này.

- Lần này chỉ là cảnh cáo. Nếu còn dám phơi ra cái dáng vẻ lẳиɠ ɭơ đi quyến rũ đàn ông nữa thì không chỉ dừng lại như vậy đâu.

Không thèm quan tâm đến thái độ bất mãn của cô, hắn nói xong những gì cần nói thì ngay lập tức xoay người rời khỏi phòng, để cô một mình trong đây.

….…..

Từ lúc nghe bác sĩ Đường nói về bệnh tình của con trai, không một giây phút nào mà Lý Huệ Tử có thể ngồi yên cả, thời hạn ba năm theo di chúc đã sắp đến, nếu muốn vào ngày công bố toàn bộ di chúc và ấn định người thừa kế cuối cùng mà Ân Viêm có thể giữ vững được vị trí hiện tại thì con trai của hắn phải sinh ra trước ngày đó, mà muốn tất cả suôn sẻ như vậy thì trong vòng ba tháng tới, phải để cho Sở Nghinh mang thai.

Càng không thể để bất kỳ ai phát hiện ra chuyện này được, Lý Huệ Tử bắt đầu tìm bác sĩ Đường kê rất nhiều loại thuốc bổ có thể hỗ trợ cho việc thụ thai. Bà bỏ một ít vào bát canh hạt sen mà người hầu vừa nấu xong, chuẩn bị tự mang lên phòng cho Sở Nghinh.

Nhưng lúc bà vừa mới xoay người bước đi thì Tô Phỉ Thúy lại bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt khiến bà hơi giật mình vì đang làm chuyện lén lút sau bát chè mà.

- Bác cả, đây là.....

Thấy Tô Phỉ Thúy chỉ vào bát canh hạt sen trong khay, Lý Huệ Tử cũng nở một nụ cười vừa phải, nhẹ nhàng đáp.

- Nấu cho Sở Nghinh, dù sao cũng ở Ân gia mấy ngày nên chắc sẽ không ngủ quen.

Từ lúc nhìn thấy Sở Nghinh xuất hiện, trong lòng Tô Phỉ Thúy đã luôn có một cảm giác bất an. Hôm nay Ân Viêm vì nóng lòng đi tìm Sở Nghinh mà không thèm khống chế cảm xúc nóng giận với cô ta, bây giờ thì Lý Huệ Tử lại còn đích thân dặn nhà bếp nấu canh hạt sen cho Sở Nghinh. Nhớ lại những gì vừa diễn ra trên bàn tiệc hôm nay, Ân Viêm chưa từng dịu dàng với ai bao giờ mà lại có thể săn sóc cho Sở Nghinh trước bao nhiêu ánh mắt, hơn nữa chính miệng Lý Huệ Tử lại nói chỉ có Sở Nghinh mới có thể sinh con cho Ân Viêm. Sở Nghinh vừa vào cửa đã nhận được sủng ái như vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có khi sẽ hoàn toàn chiếm được Ân Viêm.

- Bác cả, chuyện hôm nay bác nói, bác muốn để Sở Nghinh sinh con cho Viêm sao?

Lý Huệ Tử đang nóng ruột muốn để cho Sở Nghinh uống hết bát canh này nên cũng nói nhanh với Tô Phỉ Thúy.

- Tiểu Thúy, bác biết là con đã đợi ngày gả cho A Viêm rất lâu rồi. Nhưng bây giờ hai đứa nó đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận, gạo cũng đã nấu thành cơm, e cũng là duyên số, chúng ta không nên quá cưỡng cầu.

Vốn cũng muốn tận tay đem canh cho Sở Nghinh nhưng bà cũng không yên tâm để Tô Phỉ Thúy chịu ấm ức một mình nên đành gọi vυ' nuôi đem canh lên phòng của Sở Nghinh, còn nhắc nhỏ bên tai vυ' nuôi phải tận mắt nhìn Sở Nghinh uống hết mới được đi.