[Hp] Kết Thúc Luân Hồi

Quyển 1 - Chương 17

QUYỂN 01 CHƯƠNG 17

EDITOR: ROSALINE

BETA: LILLY

"Hắn không thích nước bí đỏ, chỉ thích hồng trà, cho nên hắn muốn diệt hết tất cả nước bí đỏ thậm chí cả bí ngô, sau đó thành lập một thế giới chỉ có hồng trà." Tự hỏi trong đầu ý nghĩ của Wagner theo những gì Harry miêu tả, Ron Weasley gãi gãi tóc mình cho ra một kết luận."Harry, tớ có thể hiểu như vậy không?"

"Có thể." Cố nén cười, Draco Malfoy vui mừng đây không phải ngày đầu tiên mình giao tiếp với Ron Weasley giao tiếp."Tớ hẳn nên vì ví dụ chính xác của cậu cho Gryffindor thêm mười điểm, mặc dù tớ rất không muốn làm vậy."

"Hắn điên rồi!" Nhận được lời khẳng định, trên mặt Ron hiện ra vẻ mặt hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. "Nếu như hắn thật sự diệt sạch bí ngô, sau đó không chỉ là không có nước bí đỏ, Halloween chúng ta cũng không còn đèn bí ngô dùng để trang trí nữa! Lẽ nào hắn không rõ đạo lý đơn giản như vậy hay sao? Tớ nghi ngờ hắn bị khoa học kỹ thuật của các Muggle dọa điên rồi!"

"Ronald Weasley, dừng lý luận về bí ngô của cậu lại." Không làm sao mở miệng được, Hermione Granger cảm thấy Ron trời sinh đã có một loại năng lực —— biến đề tài nghiêm túc thậm chí nặng nề trở nên hài hước, có lẽ về điểm này cậu nhóc và cặp song sinh không hổ là anh em."Chẳng qua, tớ cũng cho rằng Wagner chắc đã điên rồi. Đánh vỡ trật tự cũ vốn có cũng không phải điều gì sai trái, nhưng hủy diệt tất cả thành lập mới, hắn cho rằng toàn bộ Châu Âu có bao nhiêu phù thủy? Cho dù không để ý tới dân số của phù thủy, thì dù là về chính trị, kinh tế hay giáo dục, đa phần đều nằm trong tay quý tộc thế gia, nếu như những thứ này đều bị hủy diệt, căn nguyện tồn tại giới của phù thủy cũng biến mất, hắn muốn lấy cái gì để xây mới thế giới mới?"

"Có lẽ là dùng khẩu hiệu?"

"Cũng có thể là cầu nguyện."

"Chúng ta hãy cùng thành tâm cầu nguyện với Merlin." "Cầu ngài cho chúng ta một giới phù thủy mới!"

Cặp song sinh Weasley ôm nhau làm động tác cầu nguyện hiển nhiên giải trí mọi người, mấy người trẻ tuổi lúc đầu còn mang biểu tình nặng nề đều không kiềm được nở nụ cười.

"Không sai, cầu nguyện và khẩu hiệu không thể giúp chúng ta thành lập một thế giới mới, trừ khi bầu trời có thể rớt xuống Galleon và bánh mì." Nhún nhún vai, Harry cảm thấy bên chỗ Dumbledore nhất định không dễ dàng như bên mình, suy nghĩ của người trẻ tuổi sinh động hơn nhiều, càng có thể thấy rõ vài vấn đề. "Nhưng đáng tiếc ngài Wagner thân ái của chúng ta không nghĩ như vậy, đồng thời, sẽ có một bộ phận rất lớn phù thủy sẽ tán thành hắn, mà không phải chúng ta." Dừng lại một chút, Harry nhìn Ron liền nhịn không được nghĩ đến Arthur sẽ lý giải sai lầm về chủ trương của Wagner hay không."Không may, giữa những phù thủy tán thành hắn sẽ có rất nhiều phù thủy bình dân, máu lai và gốc Muggle —— chính là những người ủng hộ hội Phượng Hoàng thậm chí làm chủ chốt của hội Phượng Hoàng trong chiến tranh lúc trước."

"Có thể hiểu được." Làm như có thật gật đầu, Ron cảm thấy nếu như Wagner không phải là muốn hủy diệt sạch rồi lại thành lập mà nói, cậu nhóc cũng sẽ cảm thấy hắn nói đúng. Nhìn thấy ánh mắt Draco ném về phía mình, Ron bĩu môi."Đừng nhìn ta như thế, Malfoy, tớ biết ý Harry nói là gì. Rất đơn giản không phải sao, nếu như không quan tâm việc Wagner muốn là hủy đi tất thảy, mà chấp nhận gia nhập với hắn có thể giúp nhà chúng ta thoát khỏi cảnh nghèo khó, không cần phải mặc đồng phục học sinh secondhand khiến người khác cười nhạo, có lý do gì tớ lại không làm chứ? Ta tin tưởng sẽ có rất nhiều người có suy nghĩ như vậy, bởi vì bọn họ đều không nghĩ tới nếu cái gì cũng hủy diệt rồi, địa vị và quyền lợi bọn họ muốn ít nhất phải chờ tới thế hệ cháu trai của bọn họ mới có thể nhận được, giả như bánh mì và Galleon sẽ từ trên trời rớt xuống mà nói."

"Chính xác." Có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Ron Weasley, Pansy Parkinson vốn tưởng cậu nhóc tóc đỏ này sẽ tán thành Wagner đồng thời tuyên bố chấm dứt ngày tháng tốt đẹp của quý tộc các kiểu nói."Đây là vấn đề về cái nhìn lâu dài, người có ánh mắt thiển cận chỉ có thể nhìn đến phần có lợi trong chủ trương của Wagner nói cho bọn họ, sau đó bị cám dỗ, mà bọn họ nhìn không thấy tương lai lâu dài bọn họ phải ở trong một giới phù thủy cái gì cũng không có để lấy được thứ muốn. Weasley, tôi hẳn nên cộng cho cậu thêm mười điểm, vì ánh mắt của cậu không thiển cận như vậy."

"Thật sao?" Vui mừng quá đỗi, Ron dùng đôi mắt trông mong nhìn Pansy Parkinson. "Mione nói nếu như tuần này tôi có thể cho học viện thêm 50 điểm thì cuối tuần này cậu ấy sẽ cho tôi bay một trận, Parkinson, cậu khẳng định cậu đang nghiêm túc à?"

"Mione, giải trí và thả lỏng thích hợp là điều cần thiết." Biết rõ dưới yêu cầu nghiêm khắc của Hermione, Ron đã rất lâu không sờ qua chổi, Harry nhịn không được vì anh em của mình tranh thủ chút cơ hội hóng gió."Ron, nếu lần sau trong giờ học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cậu có thể chủ động trả lời 2 cái vấn đề, hơn nữa đáp đúng, tớ sẽ kêu Angus thêm điểm cho cậu."

"Ôi, bồ tèo à, cậu chính là cứu tinh của tớ!"

"Harry, đừng quá dung túng cậu ấy, cậu biết cậu ấy luôn nghĩ đủ biện pháp để lười biếng mà." Nhìn Ron vui mừng hớn hở, Hermione nhịn không được thở dài. Cô biết nếu ép người quá cũng không tốt, nhưng kiểu người như Ron chỉ cần không ai ép thì cậu ta tuyệt đối sẽ không chạm sách giáo khoa dù chỉ một cái, cô thề với Merlin. "Tốt thôi, chúng ta chuyển đề tài. Trở lại chuyện chính đi, các quý ngài, quý cô. Như vậy, Dumbledore sở dĩ quyết định giải tán hội Phượng Hoàng, là vì tránh cho tương lai nội chiến sao?"

"Một phần, hơn nữa là một phần rất quan trọng." Đẩy móng vuốt của Fred duỗi về phía tóc mình ra, Harry không chú ý tới ánh mắt nhìn có chút hả hê của George —— cặp song sinh hình như có chú ý đặc biệt đối với mái tóc dài của cậu. " Dù sao chúng ta ai cũng không muốn trong lúc đối mặt với kẻ địch còn phải đối diện với tình trạng phân liệt nội bộ, đó không phải chuyện tốt gì... Đương nhiên, giải tán hội Phượng Hoàng không có nghĩa là Dumbledore sẽ dung túng Wagner, ngược lại, vì điều tốt hơn, cụ sẽ dùng hết tâm tư ngăn cản kế hoạch điên cuồng của hắn."

"Tớ không thể hiểu nổi suy nghĩ của hắn, mặc dù tớ biết giới Muggle có rất nhiều phát minh không tồi, nhưng điều này không có nghĩa tớ chán ghét mọi thứ thuộc về giới phù thủy." Neville vẫn luôn không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng, trên mặt đã không còn nét tròn trịa mang theo vẻ mặt nghiêm túc." Truyền thống chưa chắc đã không tốt, giống như bà nội tớ vẫn luôn dùng phương pháp chế tác bánh ngọt truyền thống, vị của món bánh đó còn ngon hơn so với sản phẩm trong tiệm Công tước Mật. Học tập tiên tiến của các Muggle là đúng, nhưng hoàn toàn phủ định giới phù thủy, chí ít tớ không thể nào tán thành. Tớ nghĩ bà nội tớ cũng nghĩ vậy, bà ấy vẫn luôn bất mãn về mấy người tuổi trẻ muốn vứt bỏ truyền thống. Nhà Longbottom vẫn sẽ đứng bên cạnh hiệu trưởng Dumbledore và cậu, Harry, tớ không hy vọng bà nội tớ ngay cả niềm vui chế tác bánh ngọt cũng mất đi."

"Nhà Malfoy chưa bao giờ là thành viên của hội Phượng Hoàng, chúng ta chỉ là đồng minh. Mà lần này, chúng ta là đồng minh của Dumbledore và cậu." Lờ đi Ron đang đảo mắt liếc xéo, Draco trịnh trọng biểu lộ lập trường của mình và gia tộc.

"Nhà Parkinson cũng vậy." Pansy đã chiếm được tán thành của cha trở thành người thừa kế đã định, lúc này đang cảm thấy kiêu ngạo vì mình có thể đại biểu cho gia tộc đưa ra một lựa chọn chính xác, nàng không bao giờ cho phép nhà Parkinson xuất hiện vết đen như lúc đi theo Voldemort nữa.

"Tớ không thể đại biểu cho gia tộc mình, các cậu cũng biết rồi đó." Cùng cặp song sinh nhìn nhau, Ron cũng thu hồi tâm tư chơi đùa náo loạn, tình huống của nhà cậu... Có lẽ là phiền toái nhất nhỉ. "Tớ không xác định ba tớ nghĩ thế nào, nhưng nếu như ông ấy sai, tớ sẽ cố gắng thuyết phục ông ấy."

"Ít nhất ba người chúng ta vẫn sẽ kiên định đứng ở bên cạnh em, Harry." Ôm bả vai Harry, Fred nháy mắt. "Gryffindor không chú ý quy tắc, ba không thể quyết định đời người của chúng ta thay chúng ta được, chớ nói tới cái tên Percy học sinh tốt kia."

"Ôi, Percy của mẹ thông minh biết bao nhiêu!" Học giọng điệu ngân nga của phu nhân Molly, George cười lớn ôm bả vai em trai nhỏ nhà mình. "Vui lên nào, Ron, chúng ta sẽ trở thành người viết nên lịch sử mới nhà Weasley."

"Hai người các anh..., đừng quên Bill với Charlie, bọn họ cũng sẽ không tán thành Percy, chưa từng." Không thể không nói được cặp song sinh an ủi một ít, Ron cũng cười rộ lên. "Bill mới là tộc trưởng đảm nhiệm tiếp theo, mà không phải Percy."

"Nè, mấy anh không thể bỏ em ra ngoài được, nhà Weasley cũng không phải là chỉ có con trai!" Ginny Weasley vẫn luôn nghiêm túc nghe mọi người nói nên không mở miệng đột nhiên đứng lên, một quyền đánh vào lưng anh trai nhỏ của cô, dáng vẻ tức giận cực kỳ giống một nàng công chúa kiêu ngạo. "So ra thì mẹ càng nghe lời em, cho nên các anh không có bất kỳ lý do gì trừ em ra ngoài cả."

"Oa, em gái nhỏ của chúng ta."

"Công chúa bé bỏng nhà Weasley."

"Làm sao có thể quên em được chứ!" "Làm sao có thể quên em được chứ!"

............

"Không quá lạc quan ạ?" Rời khỏi Phòng Yêu cầu, sau khi Harry đẩy cánh cửa phòng làm việc của hiệu trưởng ra đã nhìn thấy biểu tình không tốt của Dumbledore,

" Weasley ngu xuẩn." Từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, Snape hiển nhiên quên mất Weasley là một gia tộc khổng lồ.

"Fred, George, Ron và Ginny, biểu thị sẽ đứng ở phía chúng ta, trước sau như một. Đồng thời, bọn họ cho rằng Bill và Charlie cũng sẽ không đổi thay đổi lập trường, hiển nhiên phần lớn người nhà Weasley đều giống chúng ta." Dùng sự thật chứng minh suy luận của Snape quá mức phiến diện, Harry chọn ngồi vào cái ghế xa Snape nhất, không để ý tới ánh mắt hứng thú của Grindelwald. "Neville đại diện cho nhà Longbottom, Draco đại diện nhà Malfoy, Pansy Parkinson đại diện nhà Parkinson, cũng sẽ ủng hộ chúng ta. Mấy thành viên Ravenclaw và Hufflepuff đều biểu thị sẽ không bị sự điên cuồng của Wagner truyền nhiễm, đồng thời sẽ nỗ lực tranh thủ sự ủng hộ lớn nhất trong học viện của mình."

"Tuổi trẻ thật tốt." Cảm thán một tiếng, biểu tình của Dumbledore thoạt nhìn vui vẻ hơn nhiều. Tương lai là của đám nhỏ, mà chỉ cần bọn nhỏ có thể duy trì đầu óc thanh tỉnh, vậy không còn gì đáng lo nữa. Đối với cách làm rời xa Severus của Harry, Dumbledore vờ như không phát hiện —— dù sao cụ cũng không thuyết phục được bất kỳ ai trong đó.

"Al, trong mắt ta em lúc nào cũng trẻ tuổi." Không mất thời cơ lại không hợp thời tiếp một câu, Grindelwald thẳng tắp nhìn vào mắt Dumbledore, hoàn toàn không nhìn hai ánh mắt khác đang ở đây.

"Khụ." Hai lão già không biết xấu hổ này! Ho nhẹ một tiếng, Snape xoay người đi tới cửa phòng làm việc. "Nếu hai vị còn rảnh rỗi thoải mái nói mấy lời nhẹ nhàng, vậy tôi vẫn nên trở về hầm với nồi nấu của tôi làm việc có giá trị hơn."

Không biết nên làm gì, Dumbledore hoàn toàn không có biện pháp với Grindelwald lâu lâu lại lên cơn, bị người kia nhìn chằm chằm cụ thậm chí không thể không thèm để ý tới lời châm chọc của Severus như thường ngày —— da mặt của mình hình như mỏng đi rồi?

Nhận được ánh mắt tiễn khách của Grindelwald, Harry mặt không đổi vẫn ngồi tại chỗ, bất động như núi."Không cần chú ý tới con, hai người cứ tiếp tục, con sẽ coi như không thấy gì hết."

"Nhóc thật không đáng yêu, Harry à."Da mặt dày cỡ nào cũng không đến mức làm ra chuyện gì trước mặt mấy đứa nhỏ, Grindelwald không thể không thừa nhận Harry đúng là một sư tử đạt tiêu chuẩn —— mặc dù khoác da ưng viện.

"Albus, kế tiếp chúng ta sợ rằng sẽ gặp phải tình cảnh khó khăn chưa từng có." Ngón tay nhẹ nhàng gõ tay vịn ghế, Harry nói ra ý nghĩ sẵn có của mình sau khi xác nhận Grindelwald gặp chuyện không may. "Sự không tín nhiệm của tầng lớp quý tộc, nỗi bất mãn và oán giận của tầng lớp bình dân, sự nghi vấn cùng thù địch của cấp dưới ngày xưa, cùng với Bộ Pháp thuật gây khó khăn khắp nơi, và rất nhiều những khía cạnh khác. Cụ thật sự chắc chắn, cụ muốn đứng ngay trung tâm của trận gió lốc này, tựa như cụ đã làm trong quá khứ sao?"

"Harry?" Có chút nghi hoặc, Dumbledore cho rằng Harry nói ra điều chính mình còn chưa đến nỗi chưa từng nghĩ ra, như vậy, Harry lúc này nói ra đến tột cùng có ý gì?

"Nếu như cụ muốn, chỉ cần cụ muốn, cụ có thể cùng Grindelwald rời xa những thứ này không phải không thể, con bảo đảm sẽ giúp hai người tìm được một chỗ ẩn cư không bị bất kỳ điều gì quấy rầy nào, cùng nhau vượt qua quãng đời còn lại, bầu bạn bước trên đường đi khác." Chăm chú, nghiêm túc, thậm chí có thể nói là ẩn ý đề nghị, Harry nhìn về phía đạo sư thuở ban sơ, cũng là duy nhất của cậu. "Cụ đã bảo vệ giới phù thủy này vài thập niên, từ một thanh niên biến thành một ông cụ hơn trăm tuổi, cụ có đủ lý do và quyền lợi hưởng tuổi già an ổn yên lặng. Còn những thứ khác, không phải người ta đều nói con là người nối nghiệp cụ sao, như vậy cứ giao cho con là tốt rồi."

"Harry..." Hiểu rõ ý tứ của Harry, Dumbledore thật sâu nhìn linh hồn trước mặt tuy bề ngoài mười bảy tuổi nhưng trên thực tế cũng đã đầy mình thương tật, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới có thể chính xác biểu đạt ra ý nghĩ của mình. Cụ cảm động, vì Harry nguyện ý lãnh tất cả để mình an hưởng tuổi già. Cụ kiêu ngạo, vì chính mình có một người nối nghiệp có trách nhiệm đồng thời xuất sắc như vậy. Nhưng cụ cũng hổ thẹn, cũng đau lòng, vì những dằn vặt đau khổ cụ không cách nào tưởng nỗi Harry đang chịu đựng nhưng vẫn không bỏ mặc giới phù thủy —— rõ ràng Harry có quyền ích kỷ. "Thầy không thể, Harry, thầy không thể để một mình con đối mặt với tất cả những chuyện này được."

"Al yêu mảnh đất này, ngôi trường này, cũng như ta yêu em ấy." Đưa tay nắm tay Dumbledore đang có chút run rẩy vì tâm tình dao động quá lớn, Grindelwald thản nhiên thừa nhận tình cảm của mình. "Em ấy chắc chắn không thể buông giới phù thủy có phiền toái mà đi hưởng thụ cuộc sống của mình được, cho dù ta có bắt cóc em ấy, em ấy cũng sẽ nghĩ đủ cách để trở về, ta hiểu rất rõ em ấy. Mà ta, người sáng lập Thánh Đồ, không có bất kỳ lý do gì mặc kệ người phản bội ta tùy ý làm bậy. Nếu bọn họ quên mất ước nguyện ban đầu của Thánh Đồ, vậy còn có ai có thể tư cách khiến bọn họ nhớ lại hơn ta chứ?"

Lẳng lặng nhìn hai ông cụ cộng lại cũng hơn ba trăm tuổi, từ trong mắt bọn họ Harry biết đề nghị của mình sẽ không được tiếp thu, cho dù chỉ là cân nhắc. Hất hất phần tóc trên trán, Harry cúi đầu cười rộ, trong ánh mắt xanh biếc trong nháy mắt bắn ra tia sáng sáng sủa. "Như vậy, để cho chúng ta, một chúa tể tiền hơn trăm tuổi, một phù thủy trắng hơn trăm tuổi, và một Cứu thế chủ bề ngoài mười bảy tuổi nhưng trên thực tế cũng đã là một lão già, dạy cho quý ngài Wagner điên cuồng này cùng với những người tuổi trẻ bị hắn mê hoặc một bài học, đương nhiên, sẽ không miễn phí."

- --0o0o0o0---

←Chương trước: Quyển 01 Chương 0←

→Chương sau: Quyển 01 Chương 0→