Văn Phòng Số 12

Chương 65

Buổi trưa hôm đó, quả nhiên một nhà ba người nhà họ Võ đều đến tư vấn.

Lúc Hàn Văn Dật đi xuống thì nhìn thấy Vũ Đại Vấn và Trịnh Uyển Nhu đứng ở một bên, Vũ Thuận một mình cúi đầu im lặng đứng ở một bên khác. Bầu không khí giữa bọn họ có chút nặng nề.

"Chào ông chủ Hàn." Vũ Đại Vấn nhìn thấy Hàn Văn Dật đến vội chào hỏi với anh rồi giới thiệu vợ của mình: "Đây là vợ của tôi Trịnh Uyển Nhu ."

"Chào bà Vũ, tôi là Hàn Văn Dật." Anh đưa tay ra với Trịnh Uyển Nhu : "Tôi là tư vấn viên tâm lý ở chỗ này."

"Chào ông chủ Hàn." Trịnh Uyển Nhu vội bắt tay với anh: "Tôi có nghe ông xã kể qua chuyện của anh, rất cảm ơn anh đã hỗ trợ bọn họ."

Hàn Văn Dật vừa mỉm cười bắt tay vừa bình tĩnh quan sát bà ấy. Trịnh Uyển Nhu có tính cách đặc biệt không tranh với đời, gần như không có chút tính ganh đua gì - nhưng làm gì có ai là không tranh đua đâu. Sự sắc sảo nếu không thể hiện ở bên ngoài, thì sẽ tồn tại bên trong.

Chào hỏi xong thì anh dẫn bọn họ vào phòng tư vấn.

Vừa bước vào phòng thì một luồng gió lạnh bỗng ập thẳng vào mặt. Điều hòa trong phòng đang chạy hết công suất. Vũ Thuận không nhịn được mà hơi run một chút.

Trịnh Uyển Nhu vội lấy một cái áo khoác từ trong túi ra đưa cho Vũ Thuận. Vũ Thuận lắc đầu không chịu nhận. Trịnh Uyển Nhu nói nhỏ: "Mặc thêm đi. Nếu bị lạnh sẽ dễ bị ốm lắm."

Hai người giằng co một hồi, cuối cùng Vũ Thuận không tình nguyện mà nhận lấy áo khoác, nhưng cậu ta không mặc lên người mà chỉ cầm trong tay.

Trịnh Uyển Nhu còn định khuyên thêm thì Vũ Thuận đã nhanh chân bước vào tìm chỗ ngồi xuống, cũng đặt áo khoác qua một bên. Nhất thời Trịnh Uyển Nhu lộ vẻ buồn bã.

Hàn Văn Dật yên lặng quan sát những chi tiết này.

Trước khi bắt đầu tư vấn, anh kiểm tra lại nhiệm vụ lần trước anh đã giao cho Vũ Đại Vấn và Vũ Thuận. Lần trước anh bảo bọn họ viết ra khuyết điểm của đối phương, tìm ra thói quen tốt và xấu, cũng chấm điểm cho khuyết điểm đó. Nhưng vì nhận định của mỗi người là không ngừng thay đổi, mỗi ngày một quan điểm cũng không có gì lạ, anh yêu cầu bọn họ lưu lại toàn bộ bảng ghi chép, không cần vứt bỏ bản cũ chỉ bởi vì bản mới có đánh giá khác. Bởi vậy khi hai cha con họ Vũ đưa bảng ghi chép mấy ngày qua của họ cho anh, Hàn Văn Dật có thể nhìn rõ quá trình biến đổi tâm lý của họ trong khoảng thời gian vừa rồi.

Mấy ngày ngay sau khi tư vấn rõ ràng là "kỳ trăng mật" của hai cha con họ Vũ, bọn họ đều đánh giá đối phương rất cao, Vũ Thuận chấm điểm cho các khuyết điểm của Vũ Đại Vấn gần như đều ở mức khoảng 50% đến 60%, Vũ Đại Vấn lại chấm điểm thấp tầm khoảng 40% cho các khuyết điểm của con trai - khi bọn họ học được cách dùng góc nhìn của người khác để đánh giá đối phương, hơi có chút sửa chữa quá mức cũng là điều có thể hiểu được.

Sau đó đánh giá của hai bên đều có một ít dao động, thẳng đến ngày hôm trước, điểm mà Vũ Đại Vấn cho con trai bỗng nhiên trượt thẳng tắp xuống, các mục khuyết điểm của Vũ Thuận bị ông ta tăng cao lên đến 70% 80%!

Hàn Văn Dật dựa vào bảng đánh giá để bắt đầu tiến hành câu chuyện: "Là hai ngày trước mấy người đã xảy ra chuyện gì không thoải mái à?"

Vũ Đại Vấn cùng Trịnh Uyển Nhu liếc mắt nhìn nhau, Vũ Thuận thì cúi đầu không chịu nhìn ai.

Một lát sau, Vũ Đại Vấn hắng giọng mở lời: "Đúng vậy. Hôm trước..."

Ông ta vừa mở lời thì Hàn Văn Dật đã giơ tay ý bảo không cần vội, anh tuyên bố quy tắc trước: "Tôi hy vọng tiếp theo mỗi người trong các vị có thể đúng ở góc độ của chính bản thân mình để kể lại chuyện đã xảy ra. Nói ra cảm nhận và lý giải của chính mình là được. Bởi vì mỗi người đều có cơ hội lên tiếng, cho nên lúc người khác đang nói thì kể cả các người không đồng ý cũng không được chen ngang, phải nghe đối phương nói xong hết, có thể chứ?"

Ba người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Lần trước Vũ Đại Vấn và Vũ Thuận đã từng trải nghiệm "rashomon*" rồi, hai người lập tức hiểu được dụng ý của Hàn Văn Dật. Người hoảng hốt nhất chính là Trịnh Uyển Nhu , bà ấy còn chưa từng thử qua hình thức kết nối kiểu này. Không nói chen ngang, không chặn lời, thậm chí là không nói chuyện, mỗi người đều tự nói ra ý của chính mình. Nhưng nếu Vũ Đại Vấn và Vũ Thuận đều đã đồng ý thì bà ấy cũng không có ý kiện.

*Rashomon: các bên trong vụ việc kiên định với ý kiến

của mình, bày tỏ và chứng minh hoặc thêu dệt những lời nói dối có lợi cho mình, và cuối cùng đưa ra sự thật/ các bên trong vụ việc kiên định với chính kiến

của mình và khó phân biệt thật giả.

Sau khi cả nhà đồng ý, Hàn Văn Dật bấy giờ mới bảo bọn họ bắt đầu.

Vũ Đại Vấn dẫn đầu mở miệng. Ông ta kể lại Vũ Thuận vừa về đến nhà đã nổi cáu ném bánh kem, ngôn ngữ trong lúc kể lại đều và tràn đầy sự thất vọng đối với Vũ Thuận.

Lúc ông ta đang nói thì Vũ Thuận vẫn cúi đầu, tuy không vui nhưng cũng không biểu lộ ra tức giận - cậu ta cũng hiểu được bản thân mình quá tệ, người khác thất vọng cũng là điều hiển nhiên.

Vũ Đại Vấn nói xong thì đến lượt Trịnh Uyển Nhu nói. Bà kể: "Ngày đó là sinh nhật của tiểu Thuận, bởi vì tiểu Thuận thích ăn bánh kem, cho nên tôi đã tự mình..."

"Con nói thích ăn bánh kem lúc nào?" Vũ Thuận mạnh ngẩng đầu lên. Vừa rồi lúc Vũ Đại Vấn nói chuyện cậu ta vẫn không hé răng, nhưng ngay câu nói đầu tiên của Trịnh Uyển Nhu cậu ta đã không nhịn nổi mà cắt ngang: "Con căn bản là không thích ăn. Chỉ con gái mới thích ăn mấy cái thứ đó!"

Trịnh Uyển Nhu giật mình: "Trước kia con rõ ràng rất thích ăn mà."

Vũ Thuận đang định phản bác thì Hàn Văn Dật làm một động tác "đừng lên tiếng" với cậu ta. Quy tắc không được chen ngang ngay từ đầu bọn họ đã đồng ý.

Vũ Thuận đầy lời muốn nói, chỉ là trước đó cậu ta đã đồng ý đồng ý quy tắc. Không thể làm gì khác được, cậu ta chán nản cào cào tốc, một lần nữa cúi thấp đầu xuống.

"Mời bà Vũ tiếp tục nói." Hàn Văn Dật nói.

Trịnh Uyển Nhu nhớ đến ngày đó là lại khó chịu: "Tôi không biết ngày đó tâm trạng của tiểu Thuận không tốt..."

Vũ Thuận lại muốn phản bác. Ngày đó cậu không hề tâm trạng không tốt. Trên thực tế đã nhiều ngày qua, chỉ có ngày cậu đi đánh cầu cùng Lâm Vũ Hiên thì tâm trạng mới tốt hơn chút. Nhưng vì Hàn Văn Dật nhìn chăm chú nên cậu chỉ có thể nghẹn hết lời định nói lại.

Cậu ta không thể nói chuyện, chỉ có thể ngồi nghe.

"Ngày đó tôi bận bịu cả ngày ở phòng bếp, làm mười món ăn, còn làm một cái bánh kem nữa. Buổi tối chúng tôi mời rất nhiều người thân bạn bè đến cùng mừng sinh nhật của tiểu Thuận. Vốn chiếc bánh kem cũng là để đến muộn mới cùng nhau ăn, chỉ là bởi vì tôi đã mất rất nhiều công sức để làm nó, cho nên tôi gấp rút muốn để tiểu Thuận nếm thử chút..."

Vũ Đại Vấn bất ngờ chen vào một câu: "Ngày đó mẹ con bị đau thắt lưng, vẫn ở phòng bếp làm mì hơn một tiếng lận."

Quy tắc là một chuyện, để người khác tuân thủ nó cũng không phải là điều dễ dàng. Cũng may Vũ Đại Vấn cũng chèn thêm một câu là im lặng, không có ý ngắt lời nữa.

"Tôi có vấn đề rối loạn căng cơ thắt lưng." Trịnh Uyển Nhu ngượng ngùng cười, "Vốn là định đặt mua bánh kem là được, nhưng tôi cảm thấy tự mình làm càng vừa có lòng vừa vệ sinh hơn, cho nên vẫn tự tay làm. Bởi vì đã mất nhiều thời gian công sức vào nó, nên mới muốn nghe đánh giá của tiểu Thuận trước."

"Lúc bà đưa bánh cho em ấy," Hàn Văn Dật chợt hỏi, "là mong cậu ấy có phản ứng như thế nào?"

Trịnh Uyển Nhu nghĩ ngợi: "Nếu tiểu Thuận có thể khen một câu "mẹ thật khéo tay" là tôi đã cảm thấy bận cả một ngày cũng đáng giá..."

Ánh mắt Vũ Thuận hơi lóe lên. Cậu ta coi hành vi của mẹ thành sự xâm phạm chống lại cậu ta, lại chưa hề nghĩ tới bà ấy đang mong chờ điều gì.

Cho tới nay, những thứ bà ấy đưa đến bên cạnh cậu ta giống như nó vốn là phải ở đó, nhiều đến mức thành gánh nặng của cậu ta. Nhưng Vũ Thuận không nghĩ đến những thứ đó là như thế nào làm ra. Cậu ta cũng chưa từng nghe thấy Trịnh Uyển Nhu than vãn mệt mỏi hay vất vả gì.

Đây là lần đầu tiên.

Trịnh Uyển Nhu nói xong, đến lượt Vũ Thuận. Chỉ là Vũ Thuận mãi mà vẫn không chịu nói chuyện.

Nội tâm của cậu ta lại bắt đầu xung đột mãnh liệt. Cậu ta có oán hận, nhưng sự áy náy mãnh liệt lại khiến cho cậu ta rất khó để nói ra những lời oán hận. Vũ Thuận biết làm vậy là rất không có lương tâm.

Hàn Văn Dật trước để Vũ Thuận bình tĩnh một lát mới ôn hòa mở lời: "Nếu những bọn họ nói cho em cảm giác như thế nào, em có thể nói những cảm giác ấy ra trước."

Một lúc lâu sau, Vũ Thuận gấp gáp nói khẽ một câu "Con xin lỗi." Thiếu niên trong kỳ phản nghịch rất coi trọng mặt mũi, ngày đó cậu ta không thể nói ra được những lời giải thích, rốt cuộc hôm nay cũng có thể bù lại ở trong phòng tư vấn.

Trịnh Uyển Nhu không nói một lời nào, chỉ là cầm lấy khăn tay yên lặng lau nước mắt. Vũ Đại Vấn kéo bà vào trong lòng khẽ xoa lưng.

Sự việc ngày đó Vũ Thuận không muốn lại xảy ra một lần nữa. Cậu không có điều gì để nói, nói nhiều hơn cứ giống như đang kiếm cớ vậy.

Vì tế Hàn Văn Dật mở miệng dẫn dắt cậu ta: "Vì sao em lại không chịu ăn bánh kem vậy?"

Vũ Thuận quay mặt qua một bên: "Em không thích việc bọn họ không tôn trọng ý kiến của em. Thứ em không cần họ lại cưỡng ép đưa cho em, việc em không muốn họ lại cứ bắt em phải làm, bọn họ luôn nghĩ muốn khống chế em."

Vũ Đại Vấn ngồi thẳng dậy, Trịnh Uyển Nhu cũng giật mình nhìn cậu ta, cả hai đều muốn nói điều gì đó, nhưng chưa kịp nói ra đã bị Hàn Văn Dật giơ tay ra cản lại. Vừa nãy Vũ Thuận đã lắng nghe bọn họ nói xong, giờ bọn họ cũng phải nghe một chút những gì Vũ Thuận nói.

"Em đã mười sáu tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa, em có suy nghĩ của chính mình, có cuộc sống của riêng mình." Vũ Thuận vân vê bàn tay, lại vô lực buông ra: "Em biết chính mình đang làm gì mà, em có năng lực tự phụ trách cho những gì mình đã làm."

Đồng dạng một sự việc, Vũ Đại Vấn bắt đầu từ lúc hai mẹ con cãi nhau, Trịnh Uyển Nhu thì bắt đầu từ buổi sáng bận rộn mà nói, còn Vũ Thuận lại thoát ra khỏi cái ngày đó, nói chính là những vấn đề rắc rối từ trước đến nay của cậu ta.

"Ba quản em ở bên ngoài, mẹ thì quản khi ở nhà. Bạn bè của em bọn họ muốn quản lý, việc ăn mặc của em họ cũng muốn quản. Em thực sự rất không thích việc lúc nào họ cũng bảo em phải làm này làm nọ. Em là một người, không phải đồ vật gì đó, em không thể nào cứ dựa theo mong muốn của họ mà sống được á..."

Vũ Đại Vấn muốn nói chen ngang nhưng lại nhịn xuống, mãi đến khi Vũ Thuận dừng lại.

"Con nói xong rồi?" Vũ Đại Vấn hỏi.

Vũ Thuận không tình nguyện mà gật đầu.

Vũ Đại Vấn nhìn qua Hàn Văn Dật. Đợi Hàn Văn Dật dùng ánh mắt ý bảo ông ta có thể mở miệng thì mới hít sâu một hơi và nói tiếp.

"Con tự biết chính mình đang làm gì à? Con có năng lực tự chịu trách nhiệm với những gì mình làm ư?" Vũ Đại Vấn cũng không phủ nhận việc bọn họ quản giáo và quấy rầy, chỉ là không đồng ý kết luận của cậu ta: "Không hề, con không biết gì cả. Con cũng không có năng lực chịu trách nhiệm. Con còn chưa trưởng thành, thì chúng ta vẫn sẽ chịu trách nhiệm về con."

Vũ Thuận cảm thấy rất vô lý: "Làm sao mà ba biết là con không có?"

Ngay cả pháp luật cũng quy định con không có."Vũ Đại Vấn nghiêm túc nhìn cậu ta: "Nếu hiện tại con làm điều gì trái pháp luật, vì con còn chưa đủ mười tám tuổi nên sẽ là ba và mẹ con phải chịu trách nhiệm con có biết không?"

Vũ Thuận lại càng cảm thấy nực cười: "Là ai quy định pháp luật vậy? Chính là đám người trưởng thành các người quy định. Con thật sự không hiểu rốt cuộc mọi người dựa vào cái gì mà cảm thấy bọn con đều ngu ngốc vậy? Mười tám tuổi là một cái cánh cửa gì đó à? Là một người khi qua tuổi mười tám sẽ thay da đổi thịt, rực rỡ hẳn lên à?"

Vũ Đại Vấn không muốn cãi nhau với cậu về tính hợp lý của luật pháp: "Không ai cảm thấy con ngu ngốc cả. Nhưng nếu con thực biết biết chính mình đang làm gì, con sẽ không hút thuốc, sẽ không kết bạn với những đứa trẻ hư đốn, sẽ không cả ngày cãi lộn đánh nhau với người khác... Con càng sẽ không đối xử với mẹ con như vậy."

Mấy câu đầu Vũ Thuận còn muốn phản bác, nhưng một câu cuối cùng lại khiến cậu ta câm nín.

Vũ Đại Vấn nhìn cậy ta bằng ánh mắt xót xa: "Qua mười năm nữa... Không, chỉ cần năm năm thôi, chính con tự quay đầu lại nhìn sẽ thấy con ngày hôm nay buồn cười như thế nào."

Vũ Thuận lại không bị cảm động bởi sự thương xót của ông ta. Mạch logic khép kín của Vũ Đại Vấn không thể cãi lại, cậu ta cũng không có điều gì để giải thích được, chỉ có thể nói: "Ba cứ nói vậy thì con cũng chịu không còn cách nào khác. Dù sao con biết rõ năm năm sau con sẽ không như vậy."

Cậu hơi ngừng một chút, đáp lễ dùng đồng dạng ánh mắt thương xót nhìn ông ta: "Hơn nữa con còn biết, sau này con sẽ không trở thành một người tự cho mình là đúng như ba."

Có nhiều người không rõ sự khống chế đối với một người nó quan trọng đến nhường nào. Nó liên quan đến tâm tính con người, thậm chí liên quan đến sức khỏe của người đó. Nếu một người không thể tự khống chế được cuộc sống của chính mình, nếu sự cố gắng của người đó không thể thay đổi được trạng thái cuộc sống thì người đó sẽ mất đi sức sống và năng lượng, họ sẽ quen dần với sự bất lực, thậm chí bởi vì nó mà mắc bệnh tự kỷ - không ai nguyện ý trở thành một quân cờ mặc người khác bài bố, bất kể con cờ đó quý giá đến mức nào đi nữa.

Cái gọi là kỳ phản nghịch, chính là những thiếu niên đang dần trưởng thành sử dụng những phương pháp đấu tránh có vẻ vô lý để tìm lối thoát cho cuộc sống của chính họ. Ở nhà ba mẹ đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho họ, đến trường thì thầy cô đã quy định những quy tắc cho riêng họ, bọn họ có quá ít quyền kiểm soát cuộc sống của mình, không chống lại được các quy tắc, thậm chí rất khó để từ chối một ly sữa đưa đến bên miệng! Vậy giá trị và ý nghĩa tồn tại của bọn họ là cái gì chứ? Nền tảng của bọn họ lại ở đâu?!

Vì thế họ chỉ có phá vỡ, đập nát, đánh bại cái gì đó mới có thể tìm kiếm một lối ra cho chính mình, tranh đoạt một vị trí thuộc về chính họ.

Mong muốn của Vũ Thuận rõ ràng như vậy, Hàn Văn Dật có thể hiểu được.

Hàn Văn Dật cũng có thể hiểu Vũ Đại Vấn. Ông ta nói Vũ Thuận không tự biết cậu ta đang làm cái gì bởi vì số mệnh của ông ta Vũ Thuận không giống nhau. Ông ta là một thương nhân thành công, chỉ bốn năm mươi tuổi đã trải qua biết bao sóng gió thăng trầm, những phiền não khi còn trẻ chưa chắc là chưa từng trải qua, nhưng đối với độ tuổi hiện tại của ông ta mà nói thì đó đều là chỉ những hạt muối bỏ biển không đáng giá nhắc đến. Mà Vũ Thuận không có năng dùng ánh mắt của năm mươi năm sau để nhìn nhận cuộc sống hiện tại, thế giới của thiếu niên rất đơn thuần, nhưng thế giới đơn thuần đó lại là toàn bộ những gì cậu ấy có. Cho nên mâu thuẫn giữa bọn họ cứ vậy mà xảy ra.

Vũ Đại Vấn có chút độc đoán cùng tự đại, nhưng ông ta là người làm ông chủ, công việc yêu cầu ông ta phải độc đoán và tự đại như vậy,

Mà người duy nhất khiến Hàn Văn Dật không thể hiểu được chính là Trịnh Uyển Nhu . Cho nên anh lựa chọn hỏi bà ấy.

"Bà Vũ này," anh hỏi, "Bà là nội trợ toàn thời gian đúng không?"

Trịnh Uyển Nhu gật đầu.

"Từ khi nào thì bắt đầu vậy?"

"Sau khi có tiểu Thuận thì tôi từ chức, sau đó sẽ không lại đi làm nữa."

"Toàn bộ việc nhà đều là do bà lo liệu sao?"

"Có người giúp việc hỗ trợ, căn nhà rất lớn, một mình tôi không lo được hết." Lúc Trịnh Uyển Nhu nói chuyện vẫn luôn là giọng điệu nhẹ nhàng, "Người giúp việc chủ yếu hỗ trợ dọn dẹp quét tước phòng ở. Giặt quần áo với đi chợ nấu cơm đều do tôi làm, việc này tôi không yên tâm giao cho người khác."

Hàn Văn Dật đã hiểu rõ. Trịnh Uyển Nhu quả thực là một người vợ hiền, đồ cá nhân và ăn uống của chồng với con trai đều phải qua chính tay bà chuẩn bị, bảo đảm sức khỏe của cả nhà.

"Tôi vừa nghe bà nói là bà biết làm bánh kem, bà biết làm rất nhiều thứ nhỉ?"

"Vợ tôi rất lợi hại đấy." Vũ Đại Vấn không nhịn được mà chen một câu: "Đồ ăn bên ngoài ăn thử qua là bà ấy có thể nghiên cứu ra cách làm món đó."

Trịnh Uyển Nhu cười khẽ một chút rồi khiêm tốn nói: "Dù sao tôi cũng không đi làm, hy vọng góp sức làm càng nhiều điều cho bọn họ hơn."

Hàn Văn Dật giật mình. Anh bắt giữ được điều gì đó, vội vàng hỏi thêm: "Bà muốn làm càng nhiều điều hơn cho bọn họ à?"

"Ừ."

"Điều này sẽ khiến bà cảm thấy thỏa mãn sao?"

"Đúng vậy." Ánh mắt Trịnh Uyển Nhu càng trở nên dịu dàng hơn: "Mỗi lần nhìn thấy bọn họ ăn hết đồ mà tôi làm ra, tôi sẽ cảm thấy rất thỏa mãn."

Vũ Thuận kinh ngạc quay lại nhìn mẹ mình một cái, rồi lại lập tức thu hồi ánh mắt.

Hàn Văn Dật đã hiểu ra vấn đề. Anh tiếp tục hỏi thêm, cũng là muốn để Vũ Thuận nghe hiểu được: "Cái mà bà nói thỏa mãn, chính là việc họ tán thành những nỗ lực của bà sao?"

Trịnh Uyển Nhu sửng sốt một lúc, gật đầu nói: "Đúng vậy..."

"Bà mong muốn được tán thành đúng không?"

Vấn đề này Trịnh Uyển Nhu chần chờ một lúc. Sau đó bà ấy nhẹ giọng hỏi lại: "Có ai mà không muốn đâu..."

Ánh mắt Vũ Thuận lóe lên. Mẹ cũng mong được tán thành... Đây là điều mà cậu ta chưa bao giờ tự hỏi qua.

Hàn Văn Dật tạm dừng câu hỏi, để cho bọn họ có thời gian tự ngẫm lại.

Trịnh Uyển Nhu đang dùng phương thức của chính mình để xác minh ý nghĩa và giá trị tồn tại của bà ấy. Chỉ có đảm bảo họ không rời xa bà ấy được thì bà ấy mới không bị vứt bỏ, mới có cảm giác an toàn. Nhưng không gian để phát huy của bà chỉ nhỏ như vậy, thế nên chỉ cần bà duỗi tay ra là đã xâm chiếm sang lãnh địa của người khác.

Một lúc lâu sau.

"Có thể đưa ra ví dụ không?" hvs bỗng nhiên hỏi: "Chuyện có thể khiến bà cảm thấy thỏa mãn ấy, có thể lấy một ví dụ sao?"

Trịnh Uyển Nhu nghĩ ngợi, trên mặt dần dần xuất hiện nụ cười.

"Tôi nhớ rõ trước kia tiểu Thuận dễ nuôi lắm, đứa bé nhà người khác đều kén ăn, cái này không ăn cái kia cũng không chịu. Chỉ có tiểu Thuận là chưa bao giờ cần người khác lo lắng việc ăn uống." Trịnh Uyển Nhu hồi tưởng lại ví dụ chính là điều ấn tượng khắc sâu nhất, bởi vậy thời gian có chút xa.

"Mãi cho đến một lần ông bà nội đưa tiểu Thuận về nhà cũ ở vài ngày mà tôi không đi cùng. Ông bà nội của thằng bé gọi điện thoại cho tôi nói đứa bé quá kén ăn, cái này không chịu ăn cái kia cũng không chịu, hỏi tôi là đứa bé thích ăn cái gì. Tôi rất ngạc nhiên."

"Sau đó tôi gọi điện cho tiểu Thuận, hỏi nó vì sao lại không chịu ngoan ngoãn ăn cơm, vì sao lại không nghe lời ông bà nói." Khóe mắt đã có nếp nhăn của Trịnh Uyển Nhu mang theo chút ý cưới: "Thằng bé nói, nó chỉ thích đồ ăn mà tôi làm, đồ người khác nấu thì nó không thích. Nó nói... Nó nhớ mẹ."

Vẻ mặt của bà ấy tràn đầy sự nhớ nhung, nhớ lại thời điểm con mình còn nhỏ, vẫn còn trong độ tuổi ngoan ngoãn dựa dẫm vào bà ấy.

Biểu tình trên mặt Vũ Thuận rất phức tạp.

Những lời Trịnh Uyển Nhu nói khiến Hàn Văn Dật chợt nhớ đến một chuyện: "Đúng rồi, bà Vũ này, vừa nãy bà nói là trước kia Vũ Thuận rất thích ăn bánh ngọt đúng không?"

Trịnh Uyển Nhu gật đầu.

"Con lúc nào thì thích nó chứ?" Nhắc đến vấn đề này, Vũ Thuận vẫn luôn cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

Trịnh Uyển Nhu thu lại ý cười, đề tài bỗng trở nên nặng nề hơn: "Có một năm ông ngoại của tiểu Thuận qua đời..."

Vũ Thuận sửng sốt.

"Khi đó tôi vẫn luôn vội vàng xử lý hậu sự cho ba, sinh nhật của tiểu Thuận tôi cũng không quan tâm. Buổi tối hôm đó thằng bé khóc chạy tới phòng tìm tôi..." vẻ mặt của Trịnh Uyển Nhu buồn bã, "Tôi hỏi thằng bé vì sao lại khóc, nó nói nó muốn bánh gato."

Vũ Thuận lại một lần nữa câm nín.

"Đó là chuyện từ khi nào vậy?" Hàn Văn Dật hỏi.

Trịnh Uyển Nhu suy nghĩ một lúc, có chút nhớ không rõ lắm: "Có lẽ chuyện từ năm lẻ mấy nào đó?"

Vũ Đại Vấn ngồi cạnh nhỏ giọng nhắc một câu: "Tầm khoảng mười năm trước."

Trịnh Uyển Nhu cũng nhớ ra: "À, là năm tiểu Thuận sáu tuổi."

Vũ Thuận lúng túng nhìn mẹ mình. Chuyện của năm sáu tuổi ấy, cậu ta thực sự không thể nhớ rõ nổi.

"Mẹ..." qua một lúc lâu, cậu ta mệt mỏi mở miệng: "Nhưng con đã mười sáu rồi."

Trịnh Uyển Nhu nháy mắt sửng sốt

Thời gian đối với người trẻ tuổi mà nói là cực rõ ràng như thế, bọn họ cảm nhận sống động sự thay đổi xảy ra mỗi ngày, sự đổi thay của thế giới này, cũng như sự thay đổi của chính họ. Bọn họ từng ngày từng ngày lớn lên. Quãng thời gian mười năm, từ sáu tuổi đến mười sáu tuổi, thế giới đã thay đổi hoàn toàn.

Nhưng thời gian đối với một người mẹ mà nói lại rất mơ hồ. Lúc đứa trẻ còn nhỏ bà phải dốc lòng chăm sóc, bà phải lo từng miếng ăn cái mặc, bà sợ nó ngã bị thương, sợ nó nghịch ngợm gây họa. Bà muốn nắm tay nó đi đường. Ngày qua ngày bà làm cùng một việc tương tự, từ ba mươi sáu đến bốn mươi sáu, thời gian vụt qua như trong chớp mắt. Đến khi bà vất vả tìm được vị trí của bản thân và cảm giác thành tựu, thì bà đã không đuổi kịp tốc độ của sự thay đổi nữa.

Đứa trẻ đã trưởng thành rồi.