Trở lại Bạc Thành, Từ Ngư trực tiếp ở nhà ngủ một ngày một đêm, chờ anh tỉnh lại, đã là buổi tối.
Lần đi công tác này thật sự là quá mệt mỏi, lại làm cho anh càng thêm gần gũi với thế giới Phó Uyên nhìn thấy.
Mấy ngày đều trải qua trong hỗn loạn, hiện tại tỉnh táo lại, bật đèn bàn đầu giường mờ nhạt, tâm từ ngư đặc biệt yên tĩnh.
Những suy nghĩ về phó Uyên cũng rõ ràng, không biết bắt đầu từ khi nào, anh lại có ý nghĩ thích Phó Uyên.
Thích, chính là thích, sau khi thấy rõ tâm của mình, Từ Ngư không muốn lừa gạt mình.
Anh cũng rõ ràng loại thích này không chỉ xuất phát từ một loại yêu thích trực quan mà đơn giản, mà là bởi vì Phó Uyên cho anh cảm giác đáng tin cậy chưa từng có.
Từ Ngư còn chưa trưởng thành đã bị buộc phải độc lập, cha mẹ thiếu thốn khiến anh không thể không kiên cường đối mặt với mọi khó khăn.
Trái tim của anh nhìn như cường đại, trên thực tế, chỉ là không thể không cường đại, hắn cũng muốn có một cảng có thể dừng lại, cũng muốn có người có thể để cho mình dựa vào một lát.
Nếu có thể đầy đủ, ai sẽ chọn cô đơn.
Có lẽ những chuyên gia kia nói rất đúng, người càng thiếu cái gì sẽ càng khát vọng cái gì, không phải mình muốn che dấu là có thể che dấu.
Khát vọng của Từ Ngư đối với gia đình, từ lúc gặp Phó Uyên, đã từ trong phòng chuyển đến người.
Chỉ là Phó Uyên tựa hồ đối với anh cũng không có ý tứ phương diện đó, ánh mắt Từ Ngư ảm đạm.
Ngay sau đó bụng anh kêu lên, Từ Ngư thở dài, từ trên giường đứng lên.
Lần này tiền thưởng đã đánh tới trên thẻ, trừ đi trả nợ thế chấp, còn có một khoản dư lớn, Từ Ngư chuẩn bị xa xỉ một hồi, gọi một phần gà rán burger.
Đặt ở bình thường, anh nhất định sẽ tự mình động thủ nấu một phần mì chay không quá năm đồng.
Khi buồn bực ăn nhiều calo thực sự sẽ làm cho tâm trạng của người bình thương tốt hơn, ít nhất từ ngư là như vậy.
Ăn gà rán, nhìn vào bộ phim kinh dị mà anh chưa bao giờ xem trước đây, dường như cuộc sống tẻ nhạt cũng trở nên sống động.
Trước đây anh không bao giờ dám xem phim kinh dị một mình, bởi vì không ai sợ hãi với anh.
Bây giờ sau khi nhìn thấy quỷ quái thật sự trong hiện thực, trong phim kinh dị ngược lại có vẻ khoa trương lại buồn cười.
Về phần Phó Uyên, công việc của cậu cũng không có chấm dứt, chuyện Hoa Khai Trấn cũng không đơn giản như bề ngoài.
Từ sau khi tiến vào quỷ giới, Phó Uyên và Lăng Duyên tán nhân đều phát hiện, chúng quỷ này cũng không phải chỉ có Mục Tu mới có thể hiệu lệnh.
Chung Mù Tử bây cũng có thể, hơn nữa từ đầu đến cuối, Chung Mù Tử xuất hiện đều lộ ra một loại quỷ dị.
Ông ta rõ ràng là người sống, lại biến thành quỷ, mới đầu cậu cho rằng Chung Mù Tử cũng bị Mục Tu khống chế, nhưng từ Chung Mù Tử khống quỷ mà xem, ông ta có lẽ ngay từ đầu không phải là người, hoặc là nói mục đích của ông ta căn bản không phải là trợ giúp Mục Tu tìm được Khổng Xuân.
Phù văn Phó Uyên trên tấm màn kia luôn cảm thấy quen mắt, cậu đem bức phù văn kia quét xuống rồi gửi cho Cù Sư Lâu Mộc.
Nếu như cậu nhớ không lầm, phù văn kia cùng lúc trước lợi dụng Oa Oa Định Hồn Thạch trên có chút giống nhau.
"Tiểu Ngư và cháu không có xảy ra chuyện gì?" Hồn phách Phó Khanh bỗng nhiên xuất hiện.
Phó Uyên nhíu mày: "Ông nội, nếu ông nhàm chán thì có thể lựa chọn đầu thai."
Phó Khanh bất đắc dĩ buông tay: "Đầu thai làm sao có thể tự do tự tại như khi làm một u hồn được. "
Phó Uyên sau khi phát tin nhắn khép máy tính lại, nhìn Phó Khanh nói: "Trên người Từ Ngư dị thường ông có nghĩ tới cái gì sao? "
Phó Khanh sờ sờ cằm bay đến ghế sa lon ngồi xuống nói: "Cháu cũng biết địa phủ tồn tại, như vậy ông suy đoán ghi lại mệnh sách của Nhân Dương Thọ cũng tồn tại, nếu như Từ Ngư Dương Thọ vốn nên như thế, vậy ngược lại không có gì nghi hoặc, nếu như không phải, đại khái có người dùng biện pháp gì đổi lấy dương thọ của cậu ta. "
Phó Uyên nghe nhíu mày, cho dù có thể nhìn thấy một thế giới khác, cậu cũng chưa từng thấy qua cái gọi là địa phủ, về phần mệnh sách càng không phải thứ cậu có khả năng tiếp xúc, chứng thực như thế nào.
"Tiểu thanh niên nhíu mày cái gì, Tiểu Ngư hiện tại còn sống, chứng tỏ mệnh không nên tuyệt, nếu thật sự có người đổi mạng, ngoại trừ sinh ra bát tự, còn phải được Huyết Hà của hắn cho phép, đây cũng không phải là thuật gϊếŧ người." Phó Khanh nói xong dần dần biến mất.
"Gia gia, ông có biết gì không?" Phó Uyên hướng về phía hư không hỏi, thế nhưng Phó Khanh cũng không có trả lời vấn đề của cậu.
Ngày hôm sau, Từ Ngư ở công ty rốt cục gặp được đại lão bản Vương Quyền, là một người đàn ông trung niên hòa ái khóe mắt mang theo hoa văn rõ ràng.
"Chuyện lần này còn phải cảm ơn hai vị, vị tiểu chất tử này của ta một lòng muốn làm chút việc, không nghĩ tới sẽ bị đồ bẩn quấn lấy." Vương Quyền cười tủm tỉm nói, tiểu cháu trai trong miệng hắn tự nhiên chính là Khổng Xuân.
Phó Uyên thập phần lãnh đạm nói một tiếng "Không khách khí", là một chút không nể mặt đại lão bản, Từ Ngư thầm nghĩ tốt xấu gì cũng là cơm áo gạo tiền cha mẹ, cũng bồi một cái mặt cười nha đại ca.
Vương Quyền tựa hồ biết bản tính của Phó Uyên, tuyệt đối không để ý, mà là hỏi Từ Ngư một ít chi tiết, Vương Quyền sau khi biết được lại nói cảm ơn, nói vài câu khách khí liền rời đi.
"Đại lão bản chính là sếp tổng, khí độ bất phàm." Từ Ngư khen ngợi, anh đã xem qua tư liệu, Vương Quyền trước kia là đại lý bất động sản kỳ cựu, nhân mạch rất rộng, bằng hữu đông đảo, có thể mở công ty xử lý hung trạch này, hiển nhiên là ở giới bất động sản cùng Huyền Học giới đều lăn lộn.
"Đưa bát tự cho tôi." Phó Uyên bỗng nhiên nói.
Từ Ngư phục hồi tinh thần: "Bát tự gì? Ai chuẩn bị kết hôn? "
Phó Uyên ngẩng đầu ánh mắt nhàn nhạt nhìn hắn, Từ Ngư chỉ vào chính mình: "Bát tự của tôi? "
Từ Ngư nghe nói qua bát tự, nhưng chính anh chỉ biết lên tiếng, vì thế đem ngày sinh của mình còn có canh giờ viết xuống.
Sau khi viết, ông tò mò: "Cậu sẽ làm gì?"
Phó Uyên không có trả lời, không biết là khinh thường trả lời hay là không muốn trả lời, Từ Ngư ngậm miệng lại, dù sao cũng không thể lấy đi bát tự Hợp Phó Uyên đi.
Sau khi ngồi xuống, điện thoại di động của Từ Ngư liên tiếp có mấy tin nhắn, vẫn là số điện thoại di động xa lạ.
Nụ cười của anh nhạt đi, không cần đoán liền biết là ai gửi tới.
Anh đã thiết lập điện thoại di động của mình để từ chối nhận, nhưng tin nhắn văn bản quấy rối sẽ có một gợi ý.
Từ Ngư nghĩ không ra, nhiều năm trôi qua như vậy, người bố của anh rốt cục nhớ tới trách nhiệm thân là một người bố?
Làm thế nào nó có thể được? Trước khi ly hôn, ông ta nɠɵạı ŧìиɧ có con riêng, nghe nói cũng là một cậu bé, ở thành phố nhỏ, một ít rác rưởi còn có lưu lại, ví dụ như nối dõi tông đường.
Nơi đó cho dù là nơi Từ Ngư lớn lên, anh cũng không muốn liếc mắt một cái nữa.
"Tiểu Từ, có chuyển phát nhanh của cậu." Quầy lễ tân của công ty gọi và nói.
Từ Ngư thầm nghĩ dứt khoát không có việc gì, xoay người lại nhìn Phó Uyên cầm bát tự của anh không biết viết cái gì.
Không sao đâu, anh quyết định xem ai đã gửi nó? Anh cũng không có bao nhiêu bằng hữu, gần đây cũng không mua đồ, chẳng lẽ là khổng xuân gửi hoa?
Cái này cũng quá nhanh đi, Từ Ngư tự hỏi đi lên thang máy, chuyển phát nhanh là một tin nhắn, nhìn thấy địa chỉ phía trên, mặt Từ Ngư hoàn toàn chìm xuống.
Bưu kiện này người gửi đến là bố của anh, nhưng làm thế nào ông ta biết địa chỉ làm việc của anh?