Đỗ Nhược Ngu vẫn im lặng trong chăn.
Sư tử nhìn anh một lúc rồi nhảy trở lại giường nằm xuống bên cạnh anh.
…Anh ta vẫn muốn ngủ cùng nhau như thế này à?
Đỗ Nhược Ngu suy nghĩ ba giây có nên xuống giường đi vào phòng mình ngủ không, sau đó mở chăn chuẩn bị lao ra ngoài.
Ai ngờ Sư Diệc Quang cắn áo ngủ anh, ngậm lấy không cho anh đi.
“……” Đỗ Nhược Ngu bị anh ta kéo lại, mất thăng bằng ngã xuống giường, vừa vặn nằm xuống, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đầu to của con sư tử.
Đỗ Nhược Ngu cũng có chút tức giận và tủi thân, tuy rằng anh có lúc quả thực hơi kém thông minh, lần này quả thực hơi nghịch ngợm, nhưng vừa rồi Sư Diệc Quang thật sự dọa anh.
Anh nghĩ mình sẽ bị trừng phạt ngay tại chỗ.
Anh chưa bao giờ thấy tổng giám đốc như vậy, tổng giám đốc nhiều nhất sẽ mắng chửi vì cấp dưới phạm sai lầm, nhưng hôm nay lại biến thành quỷ súc không cho ngỗ nghịch.
Quả nhiên phàm là tổng tài đều sẽ tự mang thuộc tính bá đạo sao?
Hay là thú tính tự nhiên?
Đỗ Nhược Ngu ngửa đầu nhìn sư tử, sư tử cũng buông ra cúi đầu nhìn anh.
“Tôi muốn về phòng tôi.” Đỗ Nhược Ngu ủy khuất nói: “Tôi sợ bị ăn thịt.”
Sư Diệc Quang há miệng thở dốc đe dọa trên đầu anh, lộ ra răng nanh, nói: “Cậu chỉ cần không mưu ma chước quỷ tôi sẽ không ăn cậu.”
Sư Diệc Quang vừa cúi đầu xuống, chiếc bờm ở cổ đã chạm vào mặt Đỗ Nhược Ngu, Đỗ Nhược Ngu bị cái miệng đỏ máu của anh ta dọa sợ, đẩy bộ lông ra quay đầu sang một bên.
Sư Diệc Quang lúc này mới dùng cái mũi chạm chạm mặt anh, nói: “Cậu trước kia rất ngoan, giờ càng ngày càng nghịch ngợm.”
Đó là bởi vì trước kia việc công xử theo phép công, hiện tại tôi quen anh.
Đỗ Nhược Ngu thầm nghĩ.
Sư Diệc Quang thấy anh rầu rĩ không hé răng, ra lệnh nói: “Đừng lăn lộn, ngủ.”
Hiện tại ngủ được mới có quỷ, vừa rồi anh thật sự suýt nữa bị ăn thịt.
Đỗ Nhược Ngu nghĩ đến nụ hôn đó liền muốn đập giường, lúc đó thật sự cho rằng mình sẽ bị nuốt chửng, cảm giác bị hoàn toàn thống trị thật là khủng khϊếp.
Đỗ Nhược Ngu lúc này vẫn còn có chút sợ hãi, nằm co ro trên giường, mở to mắt.
Sư Diệc Quang dùng móng vuốt cào nhẹ anh, nói: “Sao còn chưa ngủ?”
Đúng là thần kinh thô, vừa rồi họ suýt nữa đã làm vậy, bây giờ còn ngủ chung giường được sao?
Sư Diệc Quang dường như biết anh đang nghĩ gì, nói: “Tôi sẽ không làm gì nữa sau khi biến thành như thế này.”
Đỗ Nhược Ngu càng chán nản.
Ngày thường cầu xin sống chết không chịu, hiện tại mình không có tâm trạng lại biến thân.
Đỗ Nhược Ngu hỏi anh ta: “Sao anh không biến lại?”
Sư Diệc Quang dừng lại, nói: “Tạm thời chưa được.”
Thế là một người một con sư tử trầm mặc.
Đỗ Nhược Ngu đại khái có thể nghĩ tới nguyên nhân, xấu hổ.
Anh rất muốn đập giường… Tại sao nghẹn trong lòng cũng không biến được? Đó cũng là một loại căng thẳng sao?
“Cho nên ngủ nhanh.” Sư tử hung dữ nói.
Đỗ Nhược Ngu ngập ngừng nói: “Gió thổi rất lạnh.”
Vừa rồi Sư Diệc Quang mở rộng cửa ban công để thông gió, lúc này căn phòng bị thổi vào, quả thực có chút lạnh lẽo.
Sư Diệc Quang cảnh giác hỏi: “Anh có để mùi kì quái chỗ khác nữa không?” Lại nói tiếp cũng thật bội phục, sao lại có thể nghĩ ra dùng mùi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mèo? Thiếu chút nữa đã bị cậu ấy hố.
Đỗ Nhược Ngu nhỏ giọng nói: “Không có.”
Sư Diệc Quang lúc này lại nhảy ra khỏi giường, đóng cửa lại rồi quay lại giường.
Đỗ Nhược Ngu còn mở to mắt nhìn anh ta.
“Còn gì nữa?” Sư Diệc Quang bắt đầu không kiên nhẫn.
“Cho tôi sờ sờ, tôi sẽ ngủ ngay.”
“……”
Sư Diệc Quang thấy khó tin, anh ta bị tinh thần kiên trì của anh làm cho khϊếp sợ, vừa rồi còn sợ chết khϊếp, nhưng bây giờ lại muốn chạm vào anh ta, rốt cuộc là thích động vật đến mức nào.
Nhưng chính vì anh thích động vật nên các loài động vật mới tụ tập xung quanh và quý mến anh.
Sư Diệc Quang nhìn chằm chằm vào anh bằng một đôi mắt màu hổ phách, Đỗ Nhược Ngu cũng nhìn chăm chú lại.
Vừa rồi đã khóc một chút, khóe mắt Đỗ Nhược Ngu vẫn còn có chút đỏ bừng, lúc này trông rất đáng thương.
Sư Diệc Quang nếu hiện tại không phải là sư tử, chắc chắn đã nhếch môi.
Anh ta im lặng nằm xuống, tựa đầu vào giường, nhắm mắt lại, không để ý đến Đỗ Nhược Ngu.
Đỗ Nhược Ngu đắn đo một lúc đây là đồng ý hay không, anh giơ tay vuốt ve bờm sư tử, sau đó sờ lêи đỉиɦ đầu sư tử.
Sư tử vẫn nhắm mắt nhưng dường như đã thư giãn.
Đỗ Nhược Ngu nhặt một sợi bờm quấn quanh ngón tay chơi một lúc, ngẫm nghĩ một hồi, anh mạnh dạn nhảy lên người sư tử.
“……” Sư Diệc Quang mở to mắt, nói: “Tôi đã bảo cậu đừng tán tỉnh tôi.”
“Anh tương đối ấm áp.” Đỗ Nhược Ngu lẩm bẩm, ôm chặt con sư tử lớn giống như lò sưởi.
Anh coi sư tử như gối dựa, dựa vào người Sư Diệc Quang, đầu áp sát đầu sư tử, được chiếc bờm ấm áp bao bọc, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ mất anh nghĩ.
Cho nên, bạc hà mèo thật sự hữu dụng, tuy rằng hiệu quả không như mong đợi, nhưng lại khiến hai người dây dưa như nãy.
Đỗ Nhược Ngu lại nhớ đến nụ hôn mãnh liệt của họ, không biết nên vui hay nên lo lắng.
Nhưng có một điều chắc chắn là dù có ở trong tình trạng đó thì tổng giám đốc cũng sẽ không làm gì tổn thương hay ép buộc anh.
Sư tử lớn ôn nhu.
Đỗ Nhược Ngu nghĩ, chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Sư Diệc Quang thức dậy đã biến lại được, Đỗ Nhược Ngu ngủ trên người anh ta cả đêm, khi tỉnh dậy phát hiện mình đã chui vào dưới bờm của tổng giám đốc, lúc đứng thẳng dậy mới phát hiện đầu mình đầy lông sư tử.
Hai người đều rất ăn ý mà không đề cập tới chuyện tối qua, lúc làm bữa sáng, Đỗ Nhược Ngu cố ý nhét dưa chuột và rau diếp vào bánh mì.
Ăn nhiều rau xanh để thanh nhiệt.
Hai người gần như lăn lộn trên giường nhưng chuyện của công ty vẫn chưa được giải quyết.
Vương gia không ngừng trì hoãn, ngay cả Đỗ Nhược Ngu cũng bắt đầu nghi ngờ liệu đây có phải là cố ý hay không.
Sự tình không tiến triển, tổng giám đốc lại không tức giận nữa, phảng phất qua một đêm công ty đã đến thời kỳ phá băng, tuy rằng vẫn rất lạnh nhưng ấm áp hơn nhiều rồi.
Mọi người đều ngầm thảo luận rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ qua một đêm mà tổng giám đốc đã hòa hoãn.
Là sức mạnh của bạc hà mèo đó.
Đỗ Nhược Ngu bất động thanh sắc nghĩ.
Còn có sức mạnh của anh…… để Sư Diệc Quang ôm sờ sờ hôn hôn, đại khái có thể giảm bớt căng thẳng……
Nhưng Sư Diệc Quang vẫn không cho Đỗ Nhược Ngu đến Vương gia, mỗi khi có chuyện gì xảy ra với Vương gia đều phải làm việc trong công ty.
Vì vậy anh, thư ký kiêm trợ lý đặc biệt, vẫn phải ở lại văn phòng, đối mặt với máy tính cùng đồng nghiệp Tiểu Đinh.
Chuyện này khiến tiểu thư sói biết rõ mọi việc bất mãn.
Xã súc ở thảo nguyên tru lên đi.
Ảnh hậu: “Tại sao a a a a, tôi là giám đốc mà, tại sao phải sống y như trước kia aaaaaaaa.”
Ảnh hậu: “@ Reinhard, ông chủ tàn ác mau ra đây, rõ ràng thư kí Đỗ đã tiếp nhận công tác của tôi mà, sao không để cậu ấy qua công ty hổ kia chứ.”
Bùi Miêu Miêu: “Người ta sợ kiều thê mệt.”
Cá chuồng Đại Tây Dương: “Thực xin lỗi, chị Dung Dung, đều do tôi quá vô dụng.”
Bùi Miêu Miêu: “Chị dâu đừng để bụng. Chúng ta thường làm tổn thương nhau còn nói mấy thứ vô nghĩa..”
Ảnh hậu: “@Cá chuồng Đại Tây Dương, thư kí Đỗ của tuiiii, ô ô ô có phải Sư tổng làm cậu mệt không, buổi sáng ở công ty đυ.ng phải cậu, trên người cậu toàn lông sư tử.”
Bùi Miêu Miêu: “……”
Tóc húi cua: “Có thể đó, buổi tối play gì mà lông đầy người.”
Bùi Miêu Miêu: “Che miệng kéo đi, đừng nói bừa, chị dâu da mặt mỏng.”
Đỗ Nhược Ngu thực sự xấu hổ.
Bọn họ đang nghĩ cái gì vậy? Anh không khỏi cúi đầu nhìn bản thân, quả nhiên túm được sợi lông vàng trên vai.
Ấn tượng.
Điều Đỗ Nhược Ngu không ngờ tới là cuộc trò chuyện bình thường trong nhóm của họ lại thu hút sự chú ý của một người ít nói.
Luật sư Lâm không nói nhảm theo mọi người trong nhóm, mà trực tiếp gọi cho Sư Diệc Quang.
“Sư tổng, tôi thấy bọn họ nói chuyện phiếm.” Luật sư Lâm nói trong điện thoại.
Sư Diệc Quang không để ý nói: “Đừng để ý đến bọn họ.”
Luật sư Lâm nói: “Việc chú anh sắp xếp chuyện của nhà họ Vương chỉ là để xoa dịu mối quan hệ giữa hai nhà…”
Sư Diệc Quang ngắt lời anh ta, nói: “Tôi biết, tôi đã tiếp nhận rồi, hiện tại đang làm.”
Luật sư Lâm lại nói: “Vậy tốt, vậy thư kí Đỗ là chuyện như thế nào.” Anh ta trầm ngâm một hồi, trực tiếp hỏi, “Cậu rốt cuộc xem cậu ta ở vị trí nào? Có đôi khi tôi cảm thấy cậu muốn xem cậu ta như thường, đôi khi lại muốn ngăn cản.”
Sư Diệc Quang lúc này vẫn còn ở công ty, ngồi xuống ghế văn phòng, suy nghĩ một lúc rồi kể cho luật sư Lâm nghe chuyện Đỗ Nhược Ngu ngày đó nhặt được đứa nhóc.
Luật sư Lâm nghe xong cũng rất kinh ngạc: “Có phải cậu nói thư ký Đỗ đã gặp ông chủ nhà họ Vương rồi không?”
Sư Diệc Quang hừ một tiếng: “Con hổ con không thích nói chuyện và cha hổ cẩu thả, ngoại trừ hai người đó thì còn ai.”
Luật sư Lâm cười: “Trùng hợp như vậy?”
Sư Diệc Quang nói: “Cho nên tôi mới không muốn để Tiểu Ngu gặp họ, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc đàm phán sinh ý.”
Luật sư Lâm châm chước tìm từ, nói: “Nhưng mặt khác, chẳng phải có lợi cho công ty sao?” Luật sư Lâm vạch trần, “Trước kia cậu sẽ không để ý những chuyện này, đều việc công xử theo phép công, hiện tại bởi vì thư kí Đỗ mà do dự.”
Sư Diệc Quang ngẩn người, sau đó nhấn giữa mày, nói: “Tôi hiểu ý cậu.”
Luật sư Lâm cúp điện thoại, tự hỏi một hồi, lại mở WeChat, nhắn riêng cho Đỗ Nhược Ngu.
Đỗ Nhược Ngu nhìn điện thoại, thấy là luật sư Lâm đang nhắn riêng, sợ đến toát mồ hôi.
Trước khi kết hôn với Sư Diệc Quang, anh luôn lo lắng mẹ vợ giàu có sẽ không hài lòng với mình, nhưng sau đó anh phát hiện ra bà Sư lại rất tiêu sái, căn bản mặc kệ con trai.
Anh vất vả thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện một người khác có thể thay thế hoàn hảo vai trò mẹ vợ của mình…
Chính là luật sư Lâm.
Anh ta là người duy nhất biết bọn họ kết hôn giả, anh ta cũng là cố vấn pháp lý và là bạn bè nên Sư Diệc Quang sẽ thảo luận mọi việc với anh ta.
Đối với Đỗ Nhược Ngu mà nói, anh rất sợ luật sư Lâm tới tìm anh.
Bởi vì sự tồn tại của luật sư Lâm đã nhắc nhở Đỗ Nhược Ngu phải tuân thủ hợp đồng hôn nhân của họ còn phải chú ý đến hợp đồng.
Luật sư Lâm: “Thư kí Đỗ, gần đây ở cùng Sư tổng thế nào rồi?”
Đỗ Nhược Ngu thật sự không nhìn ra anh ta là gì.
Có sừng lớn hình như đều là động vật ăn cỏ, là hươu sao? Một mình xen vào đàn mãnh thú không có vấn đề gì sao?
Đỗ Nhược Ngu: “Còn khá hài hòa, có chuyện gì sao luật sư Lâm?”
Luật sư Lâm còn có một điểm, Đỗ Nhược Ngu rất sợ.
Là anh ta rất thích đi thẳng vào vấn đề
Quả nhiên câu tiếp theo của luật sư Lâm chính là: “Vậy thật sự là quá tốt, tôi phát hiện hai người tương tác rất tốt, cậu có phải có hảo cảm với Sư tổng không?”
Đỗ Nhược Ngu cảm thấy hiện tại mình giống như chơi trốn tìm với bạn bè khi còn nhỏ.
Tưởng mình trốn rất tốt nhưng lập tức có người chạy tới, mở cửa tủ và nói: “Tôi tìm thấy rồi”
……….