Trong tầng hầm ngầm tối tăm đầy ẩm ướt, gió lạnh dày đặc theo khe hở tiến vào, không gian âm trầm đến cực điểm, dưới hoàn cảnh đó lại xuất hiện một cái giường ấm áp, chiếc giường đã được tỉ mỉ bố trí qua, trên giường còn có các loại đồ dùng tình thú.
Tiêu Nhược Tuyết khóc đỏ mắt, gắt gao trừng mắt nhìn người trước mặt: “Tống Dục, anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Người đứng trước mặt cậu có thân hình cao lớn, ước chừng 1m9, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy điên cuồng, như muốn đem Tiêu Nhược Tuyết nuốt vào bụng.
Tống Dục đột nhiên cúi người áp xuống, Tiêu Nhược Tuyết hai chân không ngừng đạp loạn, nhưng lại bị anh túm chặt mắt cá chân, khiến thân thể hai người sát lại gần nhau.
Thừa dịp người dưới thân hết sức không thể giãy giụa được nữa, Tống Dục nhân lúc cậu không để ý trực tiếp ngậm lấy cánh môi Tiêu Nhược Tuyết, giống như mυ'ŧ thạch trái cây, mυ'ŧ vào miệng.
Ngay sau đó, đầu lưỡi nhanh chóng tiến công, dùng sức quấy loạn ở trong miệng Tiêu Nhược Tuyết, nước miếng trong suốt không kịp nuốt tràn qua khóe môi, đầy da^ʍ mỹ .
Tống Dục gắt gao nhìn chằm chằm người dưới thân, thở dài nói: “Nhược Tuyết, chỉ có làm như vậy em mới có thể thuộc về một mình anh.”
Tiêu Nhược Tuyết mở to hai mắt nhìn anh, khuôn mặt nhỏ tái nhợt tiều tụy: “Anh điên rồi…”
“Là em bức anh.”
Ba ngày trước, hai người bọn họ vẫn là cặp tình lữ gắn bó keo sơn, ai ai cũng đều hâm mộ Tiêu Nhược Tuyết có người bạn trai tổng tài hoàn mỹ như vậy.
Nhưng Tiêu Nhược Tuyết lại không cho là đúng, cậu thích "du hí nhân gian" không muốn bị cảm tình trói buộc, trong lúc yêu đương với Tống Dục còn câu dẫn thêm nhiều soái ca khác.
Đối với này đó, Tống Dục luôn luôn nhắm một con mắt mở một con mắt, thẳng đến buổi tối ba ngày trước, anh bắt gặp Tiêu Nhược Tuyết ngủ chung với một nam nhân hỗn huyết.
Lúc Tiêu Nhược Tuyết thấy Tống Dục tới, cậu còn không cho là đúng, Tống Dục lúc ấy bị cậu chọc tức nên rời đi, cậu thấy vậy liền cam chịu là hai người chia tay.
Nhưng ai ngờ đến… Đêm hôm qua, cậu bị người ta đánh ngất túm lên xe, lúc tỉnh lại thì phát hiện mắt cá chân bị một cái xích sắt thô dài xích lại, mà Tống Dục đang nhìn chằm chằm cậu, cái ánh mắt kia, thật sự rất khủng bố.
Thấy Tiêu Nhược Tuyết bị hôn đến sắp hít thở không thông, Tống Dục mới chậm rãi đứng dậy, ngay sau đó ôn nhu xoa khuôn mặt của Tiêu Nhược Tuyết, cười nói: “Nhược Tuyết, Anh đối với em không tốt sao? Em tại sao lại muốn một lần lại một lần, đối xử với anh như vậy?”
Cánh môi Tiêu Nhược Tuyết bị hôn đến sưng đỏ, giống như đóa hoa hồng, cậu hiện tại đang bị chọc tức đến điên người, còn không có ý thức được sự nghiêm trọng của sự tình, theo bản năng quát: “Bởi vì tôi chơi chán anh rồi! Người đàn ông hỗn huyết kia mới mẻ hơn nhiều so với anh, công phu trên giường cũng so với anh —ngô ngô!”
Không đợi cậu nói xong, Tống Dục liền đột nhiên bóp lấy eo nhỏ của Tiêu Nhược Tuyết, sau đó dùng sức bẻ ra cặp chân thẳng tắp trắng mịn, dươиɠ ѵậŧ mềm mại của cậu lập tức lộ ra bên ngoài.
“Buông tôi ra! Biếи ŧɦái!”
Tiêu Nhược Tuyết đỏ bừng mắt, cậu bị anh bẻ chân thành hình chữ M, tư thế này khiến cậu cảm thấy thật xấu hổ.
Nửa người dưới của Tiêu Nhược Tuyết sạch sẽ trơn nhẵn, không có một chút lông nào, dươиɠ ѵậŧ nhỏ giống như hàng mỹ nghệ của cậu bị tay anh ấn lên bụng nhỏ, lộ ra tiểu huyệt phấn nộn, môi âʍ ɦộ hơi hơi hé mở để lộ huyệt động bí ẩn ra bên ngoài, huyệt động còn đang nhè nhẹ chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, giống như nước sốt mật đào.