Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Chương 36: Cảm Khí Cảnh

Bận rộn suốt hai canh giờ, sắc trời đều hoàn toàn tối đen, cuối cùng cũng làm xong phần ăn cho sáu ngàn người, mà Diệp Trường Thanh cũng hoàn toàn liệt nửa người.

Đông đảo đệ tử tự mình lấy cơm, nhìn ba món, toàn bộ đều là món mới, trong mắt một đám đệ tử đều bắt đầu bốc lên lục quang.

Mỗi người một chén gà hầm hơi, lại thêm đầy ắp, chất đống một chén lớn, phải gọi là ăn quên cả trời đất.

Có lẽ hôm nay tiêu hao tương đối lớn, lượng cơm của mọi người cũng tăng lên rất nhiều.

Không đủ ăn, các đệ tử cũng bắt đầu đùa giỡn thủ đoạn nhỏ.

"Sư đệ ngươi xem, yêu thú Hổ Lĩnh."

"Mẹ kiếp, ở đâu?"

Vội vàng quay đầu nhìn lại, nhưng mà cái gì cũng không có, lại quay đầu lại, thịt bò trong chén trực tiếp thiếu đi một nửa.

"Ngươi ngươi trộm thịt ta?"

"Sư đệ, lời cũng không thể nói lung tung, ta trộm thịt ngươi khi nào chứ?"

"Lúc trước sư huynh nói dối, miếng thịt trong miệng có thể nuốt xuống được sao, lời nói đều nói không được rõ ràng."

"Sư đệ a, ngươi xem hôm nay lúc ở Hắc Hổ Uyên, ngươi thiếu chút nữa đã bị yêu thú gϊếŧ chết, có phải sư huynh cứu được ngươi hay không?"

"Sư huynh đừng nói nữa, ngoại trừ chén cơm này, những thứ khác cái gì sư đệ cũng cho ngươi, cho dù ngươi muốn cái mạng này của sư đệ, sư đệ cũng không nhíu mày một chút."

"Ta muốn mạng của ngươi làm gì? Nói nhảm ít thôi, cho sư huynh một miếng thịt gà."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Tiểu tử ngươi vong ân phụ nghĩa có phải không? Ta đã cứu mạng ngươi."

"Ta nói rồi, ngoại trừ chén cơm này, cái gì cũng được, sư huynh cứ nói đừng ngại."

"Ta muốn chén cơm này, cho ta ăn một nửa."

"Không có khả năng, đầu có thể cắt, máu có thể chảy, duy chỉ có cơm không thể ăn chung."

Mấy ngàn đệ tử, nháo loạn trong ngoài sân, tất cả mọi người đều vắt hết óc muốn ăn thêm một miếng.

Nghe tiếng chửi rủa, tiếng đùa giỡn của mọi người, Diệp Trường Thanh đã sớm nằm trên ghế dài, khóe miệng bất giác lộ ra một nụ cười.

Lúc mới xuyên qua tới, nói thật, trong lòng Diệp Trường Thanh có chút hoảng hốt.

Dù sao trong lúc bất chợt, một mình đi tới một thế giới hoàn toàn xa lạ, tuy nói có trí nhớ truyền thừa của tiền thân, nhưng đối với Diệp Trường Thanh mà nói, thế giới Hạo Thổ này vẫn là xa lạ đến cực điểm.

Giống như lục bình rễ vậy, không tìm được rễ của mình ở thế giới này.

Nhưng hiện tại, Diệp Trường Thanh cảm giác được một loại cảm giác thuộc về.

Đó là một loại cảm giác an tâm khi bản thân xảy ra chuyện, vẫn sẽ luôn có một đám người đứng bên cạnh mình.

Để cho Diệp Trường Thanh biết được, ở thế giới này, mình cũng không cô đơn.

"Thật tốt."

Bất giác nhẹ giọng nỉ non một câu, chỉ là vừa dứt lời, bên cạnh liền truyền đến thanh âm của Lục Du Du.

"Cái gì thật tốt?"

"Hả? Không có gì, sư tỷ làm sao vậy? ”

Nhìn Lục Du Du cùng Liễu Sương không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh mình, Diệp Trường Thanh thuận miệng nói qua loa.

"Không có gì a, ăn xong nên tìm ngươi nói chuyện phiếm a."

Ba người cũng coi như thân quen, thậm chí ngay cả Liễu Sương ngày thường lạnh như băng, cũng có thể nói hai câu ở trước mặt Diệp Trường Thanh, đương nhiên, phần lớn thời gian đều là Diệp Trường Thanh và Lục Du Du nói chuyện.

Ba người tán gẫu câu được câu không, các đệ tử khác ở xung quanh cũng chú ý tới nơi này.

Đông đảo đệ tử vừa mới ăn cơm xong, không có việc gì làm đang chờ tiêu hóa thức ăn, tất nhiên cũng tò mò.

"Các ngươi xem Lục sư tỷ cùng Liễu sư tỷ."

"Làm sao vậy, không phải rất bình thường sao?"

"Ý ta là, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy Lục sư tỷ và Liễu sư tỷ, hình như có chút thích Trường Thanh sư đệ a."

"Ai. hình như đúng là vậy a, vừa rồi Liễu sư tỷ còn nở nụ cười."

"Đúng không, ta nói mà, mị lực của Trường Thanh sư đệ thật lớn a."

"Đúng vậy, lấy nhan sắc của Trường Thanh, cho dù là thời kỳ đỉnh phong của ta cũng phải nhượng bộ lui binh, xứng đáng là đệ nhất soái trong Thần Kiếm Phong chúng ta."

"Đúng đúng đúng."

"Có điều nếu phải nói, Lục sư tỷ Liễu sư tỷ thật sự rất xứng đôi với Trường Thanh sư đệ a, chỉ là tu vi của Trường Thanh sư đệ có chút thấp."

"Cái này có là gì, Lục sư tỷ cùng Liễu sư tỷ mạnh là được rồi, đến lúc đó nữ chủ ngoại, nam chủ nội, chỉ dựa vào tay nghề của Trường Thanh sư đệ, còn sợ không xứng với Lục sư tỷ Liễu sư tỷ sao?"

Đông đảo đệ tử nhao nhao nghị luận, mà những lời này, tất nhiên đã bị Lục Du Du cùng Liễu Sương nghe lọt lỗ tai, ngay cả Diệp Trường Thanh cũng nghe được.

Trong lúc nhất thời vốn dĩ ba người còn đang nói cười, trực tiếp trở nên trầm mặc, hai nàng đỏ mặt không nói lời nào, chỉ là trong lòng không tự chủ được đang suy nghĩ những lời nghị luận của đông đảo đệ tử.

"Nữ chủ ngoại, nam chủ nội, hình như cũng không tệ a."

Nghĩ đi nghĩ lại, thậm chí Lục Du Du bất giác lẩm bẩm.

"Sư tỷ, ngươi vừa nói cái gì?"

"Không có, không có gì, thời gian cũng không còn sớm, ta trở về trước."

Nghe vậy, Lục Du Du cả kinh, cũng không dám nhìn vào Diệp Trường Thanh, trực tiếp chạy trối chết, Liễu Sương cũng không khá hơn bao nhiêu.

Nhìn một màn hai thiếu nữ thẹn thùng chạy trốn, đông đảo đệ tử cũng lộ ra nụ cười cơ trí, thật giống như đang nói, nhìn xem, đã bị ta đoán đúng, hai vị sư tỷ thật sự thích Trường Thanh sư đệ.

"Cho nên thế tục có một câu nói rất đúng, muốn nắm được trái tim nữ nhân, trước tiên phải nắm được dạ dày nữ nhân."

"Lời này ngươi nghe được ở đâu? Sao ta chưa từng nghe qua?"

"Chính ta tự nói ở thế tục a."

"Cút đi."

Đông đảo đệ tử vừa tán gẫu chuyện của ba người Diệp Trường Thanh, vừa tổ đội rời khỏi phòng bếp, trước khi đi vẫy tay chào Diệp Trường Thanh, mà Diệp Trường Thanh cũng đều gật đầu đáp lại.

Đợi sau khi tất cả mọi người đi, sân nhà trong nháy mắt an tĩnh trở lại, trong lòng Diệp Trường Thanh cũng thầm niệm.

"Mở giao diện ra."

[ Ký chủ: Diệp Trường Thanh. ]

[ Thân phận: Đệ tử tạp dịch Đạo Nhất tông. ]

[ Tu vi: Cảm Khí Cảnh nhập môn (5216/10000) ]

[ Công pháp: Minh Tâm Quyết, đại thành (982/10000) ]

[ Danh vọng: Thanh danh dần rõ. ]

[ Thiên phú: Trung phẩm trung giai (3068/50000) ]

[ Căn cốt: Trung phẩm trung giai (2631/50000) ]

[ Ngộ tính: Thượng phẩm trung giai (1997/100000) ]

Đợt này có thể nói là tăng lên toàn diện a, tu vi trực tiếp đột phá một đại cảnh giới, đạt tới Cảm Khí Cảnh.

Diệp Trường Thanh đã có thể cảm giác được thiên địa linh khí xung quanh lưu động một cách rõ ràng, vận chuyển Minh Tâm quyết, cũng có thể hút những thứ này linh khí vào cơ thể.

Còn có Minh Tâm Quyết, cũng trực tiếp tăng lên tới cấp đại thành.

Thiên phú, căn cốt đồng dạng cũng tăng lên một tiểu phẩm giai, đều đạt tới trung phẩm trung giai.

Thực lực tăng lên không ít, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn rất nhiều, cảm giác được phạm vi tăng lên cực lớn như vậy, Diệp Trường Thanh cũng không nhịn được hài lòng gật đầu.

Không tệ không tệ, tăng lên nhiều như vậy, đêm nay hẳn nên thưởng cho mình một chút, cho nên sẽ không tu luyện.

Trực tiếp tắm rửa đi ngủ, mà lúc này, trên đỉnh núi Thần Kiếm Phong, Triệu Chính Bình vẫn luôm chờ đợi bên ngoài động phủ của Hồng Tôn, rốt cục đã chờ đến khi sư tôn Hồng Tôn trở về, ủy khuất nói.

"Sư tôn, các người đã đi đâu rồi?"

Hôm nay đông đảo đệ tử Thần Kiếm Phong giống trống khua chiêng xông ra ngoài, ngay cả ba sư đệ sư muội Từ Kiệt, Liễu Sương, Lục Du Du cũng không thấy bóng dáng đâu, còn có cả sư tôn, duy chỉ có đại sư huynh Thần Kiếm Phong như hắn là không hề biết cái gì.

Chuyện này khiến cho trong lòng Triệu Chính Bình cực kỳ ủy khuất, cứ cảm giác sư tôn và sư đệ sư muội gạt mình chuyện gì đó.