Buổi sáng hôm sau, Lâm Lạc như cũ đi thị trấn mua một ít đồ vật thuận tiện lấy chuyển phát nhanh.
Chờ cô mang thịt sang cho Diêu a bà trước, còn phải dùng đến tinh thần lực mới làm bà nhận lấy, thời điểm chân chính về đến nhà đã là giữa trưa tầm hơn 11 giờ, còn chưa đi đến phòng bếp đã ngửi thấy mùi hương thức ăn mê người.
Vân Thư đeo tạp dề con vịt đáng yêu mà Lâm Lạc mua, đặt nốt món ăn cuối mình làm lên bàn, nhìn thấy Lâm Lạc lập tức cười vui vẻ, “Lạc Lạc, ăn cơm.”
Lâm Lạc: “……”
Sao tự dưng lại có ánh sáng vợ hiền trên người Vân Thư là thế nào?
Nhưng mà chờ đến khi cô nếm một miếng gà hầm hạt dẻ anh nấu, Lâm Lạc lập tức bội phục.
Vị này rõ ràng là tay mới mà?
Vì sao lần đầu tiên nấu ăn đã chọn nấu loại đồ ăn “phức tạp” như vậy, hơn nữa lại còn ngon như vậy?
Hạt dẻ thơm mềm, thấm đẫm vị thịt gà, ăn vào một ngụm lưu hương đầy miệng, không biết Vân Thư đã làm thế nào mà ngay cả thịt gà cũng thập phần ngon miệng cùng trơn mềm.
Làm Lâm Lạc không tự chủ được ăn thêm mấy miếng nữa.
Mà hai món đơn giản khác là rau xào tỏi, trứng gà xào cà chua cũng vượt qua sự mong đợi của Lâm Lạc, rau xào xong vẫn còn màu xanh non tươi giòn, không giống như cô làm vừa vàng lại vừa nát.
Mà trứng xào cà chua lại chua ngọt ngon miệng, càng hợp ăn với cơm.
Lâm Lạc: “…… Cách ~”
Cô thỏa mãn nheo mắt lại, sờ sờ cái bụng no căng của mình, điều người trải qua mạt thế muốn nhất đại khái chính là có thể ăn uống no đủ đi.
Lâm Lạc vốn dĩ mua không ít lương khô, nghĩ chờ sau này nếu thật sự không có đồ ăn có thể lấy ra, hiện tại sau khi kiến thức trù nghệ siêu quần của Vân Thư, cô chỉ nghĩ phải nỗ lực tăng lên tinh thần lực.
Như vậy đến lúc đó có thể giữ được càng nhiều dất đai!
“Lạc Lạc, tôi lấy củ cải làm thành món củ cải đường dấm đặt trong tủ lạnh, chắc là ngày mai có thể ăn.”
Ba món ăn cộng thêm một nồi cơm, một chút cũng không dư thừa, Vân Thư giải quyết sạch sẽ, anh còn rất chủ động mà thu thập bát đũa cho vào máy rửa bát.
Lâm Lạc không thích rửa bát, cho nên đã sớm mua cái máy này về.
Chỉ là không nghĩ tới Vân Thư có thể học được cách dùng nhanh như vậy.
“Lạc Lạc, ăn no không thể ngồi, phải đi lại.”
Vân Thư đã học xong chương trình tiểu học, rất là tuân thủ những điều trên video dạy dỗ, tỷ như phải ngủ sớm dậy sớm, trước khi ăn phải rửa tay sạch sẽ, còn có hiện tại chính là đốc xúc Lâm Lạc đứng lên.
Lâm Lạc nhịn không được cười cười, “Được, nghe lời Vân Thư.”
Cô đã rất lâu không được nghe những lời như vậy, trong trí nhớ, cũng chỉ có ba mẹ cùng ông bà ngoại mới dặn dò cô như thế.
Giờ phút này Lâm Lạc đột nhiên cảm thấy may mắn là mình đã đưa Vân Thư về ở cùng, cô đã quen một mình, cũng đã quen tịch mịch.
Nhưng hiện tại nhiều thêm một người như vậy, có vẻ như không có gì là không tốt.
*
Lâm Lạc nhận được giấy triệu tập của toà án.
Người nhà bị cáo lại kháng án lần nữa, yêu cầu Lâm Lạc ra tòa.
Đời trước cũng có chuyện như vậy, khi đó Lâm Lạc không quyền không thế phải trơ mắt nhìn thời hạn thi hành án của hung thủ được giảm xuống còn một năm, mà cô được phán nhận 50 vạn tiền bồi thường.
50 vạn để mua hai mạng người ba Lâm cùng mẹ Lâm.
Hơn nữa số tiền này đến tận khi xảy ra mạt thế Lâm Lạc cũng không có nhận được.
“Lạc Lạc phải đi ra ngoài?”
“Đúng vậy, tôi có việc phải đi ra ngoài hai ngày, Vân Thư nhớ ở lại trông nhà cẩn thận.”
Vân Thư đã học xong cách dùng các đồ điện cơ bản trong nhà, ở nhà một mình hoàn toàn không thành vấn đề, Lâm Lạc đi ra ngoài cũng không lo lắng.
“ Lạc Lạc nhớ phải trở về bình an .”
Vân Thư nhớ đến những việc cần dặn dò với người đi xa nhà chiếu trên TV, rất là có bài bản thực hành theo, sau đó khi Lâm Lạc ra cửa còn nhón chân sờ lên đầu anh.
—— oh, có hơi đâm vào tay.
“Chờ tôi về sẽ mua đồ ngon cho anh nhé.”
Để lại những lời này, Lâm Lạc lại lái xe hơn 6 giờ đồng hồ về căn nhà trong thành phố.
Đồ đạc bên trong cơ bản đã được dọn sạch, nhưng cô vẫn để lại giường tủ vì biết thỉnh thoảng mình sẽ có lúc ngẫu nhiên về ở vài ngày.
Lâm Lạc về đến nhà đã là buổi tối, phiên tòa sẽ mở vào 9 giờ sáng ngày mai, cô nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình, hai mắt nhìn trần nhà, cả đêm không ngủ.
Lần này mở phiên toà là không công khai, so với đối phương mang theo rất nhiều người, một cô gái trẻ đi một mình như Lâm Lạc nhìn có vẻ nhược thế.
Đã cách nhiều năm, lại lần nữa nhìn thấy kẻ gây họa, Lâm Lạc phát hiện mình còn nhớ dung mạo tên này rất rõ ràng.
Hắn so với mấy tháng trước rõ ràng gầy đi không ít, phỏng chừng ở bên trong sống không được tốt.
Nhưng cùng Lâm Lạc có quan hệ gì?
Hắn sống không tốt, Lâm Lạc càng vui vẻ.
Vừa mới đứng yên, Lâm Lạc lập tức cảm nhận được ánh mắt ghét bỏ từ bà mẹ cao cao tại thượng của hung thủ.
Đại khái cảm thấy Lâm Lạc không biết điều.
Gương mặt Lâm Lạc không biểu tình mà làm lơ ánh mắt này, người quen thuộc, lưu trình quen thuộc, hết thảy tựa hồ không có gì khác với đời trước.
Không, điều khác nhau lớn nhất đang đứng ở đây.
Sau khi Luật sư của đối phương trình bày một lúc xong, rốt cuộc đến lượt Lâm Lạc.
“Mời nguyên cáo lên tiếng.”
Lâm Lạc nhìn về phía hung thủ, giống như đang nhìn một người chết, “Anh căn bản không cho rằng mình đã làm sai, đúng không?”