Đêm ngủ muộn, đến hơn chín giờ sáng hôm sau Ngư Tranh mới tỉnh giấc. Rèm cửa sổ vẫn đóng kín khiến căn phòng chỉ hơi hửng sáng, bên cạnh Tiêu Cảnh Vũ còn ngủ say hơn cô.
Nằm trong vòng tay anh, Ngư Tranh lơ mơ một hồi mới thật sự tỉnh táo. Đến lúc này, cô mới phát hiện trên người mình đã được mặc lại quần áo.
Nhưng đối với Ngư Tranh không thấy làm lạ, bởi nếu để ông bà Ngư buổi sáng vào phòng thấy cô không mảnh vải che thân nằm trên giường Tiêu Cảnh Vũ, anh chắc chắn sẽ lập tức bị “xử trảm”.
Nhớ đến chuyện đêm qua, lòng dạ bất an suốt thời gian vừa rồi của Ngư Tranh như được giải thoát. Vì giờ đây, không những tâm trí và trái tim, mà ngay cả thân xác của Tiêu Cảnh Vũ cũng đã thuộc về cô.
Đến trưa, sau khi dùng bữa xong Tiêu Cảnh Vũ quay về phòng kiểm tra đồ đạc lần cuối. Lúc anh mở hành lý xem lại, Ngư Tranh cũng lảng vảng xung quanh nghía mắt nhìn.
Phát hiện ra chiếc ô màu trắng năm xưa Ngư Tranh trao cho Tiêu Cảnh Vũ được anh mang theo, dù từ lúc qua lại với cô chưa bao giờ thấy anh mang ra dùng.
Nỗi hiếu kỳ lại dâng lên, Ngư Tranh lượn lờ sau lưng anh, mở lời dò hỏi: “Chiếc ô đó quan trọng với anh lắm à? Từ lúc anh còn ở nhà trọ, em đã thấy anh giữ gìn cẩn thận.”
Ngư Tranh cắn môi dưới kìm nén sự kích động, sau đó cô tiếp tục giả vờ tỏ vẻ không quan tâm: “Dù người ta chưa có người thương thì anh có cơ hội chắc?”
“Biết đâu được, anh còn khiến em đắm đuối anh được kia mà.”
Trông thấy dáng vẻ tự đắc của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh buồn cười bĩu môi.
Bất chợt, anh bỗng hỏi một câu trúng ngay điểm yếu trong lòng Ngư Tranh: “Em có muốn biết cô ấy là ai không?”
Từ trước đã sớm chuẩn bị ngày này nên Ngư Tranh không quá lo lắng, cô chỉ bình tĩnh hỏi lại: “Ai?”
Tiêu Cảnh Vũ không vội đáp, anh đóng hành lý khoá kéo lại, tiếp theo là đứng lên áp sát Ngư Tranh, thấp giọng thì thầm: “Em từng có vị hôn phu khiến anh rất để tâm, vậy cả cuộc đời này, em cứ từ từ mà ghen với mối tình đầu trong lòng anh.”
Nói xong Tiêu Cảnh Vũ lên mặt đi kiểm tra số hành lý còn lại, Ngư Tranh đứng ngẩn người dõi theo anh, cô vô thức nở một nụ cười bất lực.
Kể cả khi Tiêu Cảnh Vũ không muốn Ngư Tranh ghen với chính bản thân cô trong quá khứ thì cô cũng chắc chắn ghen tỵ. Bởi chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ, Ngư Tranh của quá khứ lại dễ dàng chiếm lấy trái tim anh, không giống như cô ở hiện tại, phải dùng đến cả sự ép buộc mới có thể khiến anh mềm lòng.
Chỉ hơn thua ở chỗ, Ngư Tranh của quá khứ không có được Tiêu Cảnh Vũ, nhưng Ngư Tranh của hiện tại đã có được anh.
Buổi chiều Ngư Tranh cùng Tiêu Cảnh Vũ ra sân bay, chính thức tiễn anh lên đường du học. Ngoài gia đình Ngư Tranh ra, Miểu Trạch cùng Hoà Trúc cũng đến để tiễn anh.
Có điều, khung cảnh chia tay không giống như người ngoài cuộc dự đoán. Ngư Tranh cùng Tiêu Cảnh Vũ hoàn toàn vui vẻ, chẳng ai buồn bã hay tỏ ra quyến luyến níu kéo, đây rõ ràng không phải là cảnh tượng bình thường giữa một cặp đôi sắp xa nhau năm năm.
Trước khi Tiêu Cảnh Vũ bước vào khu vực kiểm soát, anh ôm chặt lấy Ngư Tranh, lúc buông tay còn can đảm đặt lên môi cô một nụ hôn ngay trước mặt ông bà Ngư.
Mải đến khi Tiêu Cảnh Vũ đã đi khỏi, điều khiến người ở lại bận tâm nhất chính là phản ứng của Ngư Tranh. Suốt dạo gần đây, ông bà Ngư vẫn luôn âm thầm dõi theo cô, để bất cứ khi nào cũng có thể an ủi vỗ về khi cô không gồng mình mạnh mẽ được nữa.
Nhưng trái với lo lắng của ông bà Ngư, Ngư Tranh trước sau vẫn rất bình tĩnh, cũng chẳng hề rơi giọt nước mắt nào.
Khác với ông bà Ngư để tâm trong bụng, thấy Ngư Tranh khác lạ, Miểu Trạch không nhịn được mà mở lời hỏi: “Ngư Tranh, bạn trai cậu đi du học xa, cậu không buồn chút nào à?”
Ngư Tranh điềm nhiên cong môi cười, không nhanh không chậm cất tiếng đáp: “Tại sao phải buồn khi Cảnh Vũ hy sinh đi mang tương lai về cho chúng tôi?”
Ngừng lại một chút, Ngư Tranh tự tin tiếp lời: “Quá trình yêu xa cùng ngày đợi anh ấy quay về, tôi sẽ nhận được câu trả lời chính xác cho việc… yêu Tiêu Cảnh Vũ là đúng hay sai."