Đấu Phá Thương Khung Vô Thương Cảnh Giới- Hậu Truyện 2

Chương 102: Thanh Mộc Nhi 3

"Bát Cực Băng!" Tiêu Viêm song quyền đối với ma thú hung hăng đánh tới, một tiếng vang trầm đυ.c từ thể nội ma thú vang lên, ma thú lập tức ngã gục, Tiêu Viêm đứng người dậy, trên cánh tay, hiện ra đường vân nhàn nhạt, khí tức cường hãn chợt từ trên nắm tay Tiêu Viêm tỏa ra, đối với đầu ma thú hung hăng nện xuống, bị Tiêu Viêm một kích vỡ nát, một viên “ma hạch” lóe ra hào quang óng ánh xuất hiện tại trước mặt Tiêu Viêm.

Một đoàn huyết vụ xuất hiện, Tiêu Viêm không nghĩ tới, huyết vụ vừa mới bao trùm ma hạch, Đế chi nguyên khí bên trong ma hạch lại bị hút khô trong nháy mắt, một cỗ năng lượng hùng hồn chui vào trong thân thể Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm thấy được chỗ tốt như vậy, cũng là bắt đầu đi tìm ma thú cấp thấp đang thụ thương trắng trợn chém gϊếŧ, cũng may huyết vụ tràn ngập đầy trời, hơn nữa lại là ban đêm, Tiêu Kỳ cũng không ở bên người, cũng không có phát hiện Tiêu Viêm thôn phệ ma hạch.

Không lâu sau đó, toàn bộ đội ngũ như cối xay thịt, đem bầy ma thú nguyên bản rào rạt khí thế, trấn áp xuống.

Mà lúc này Thanh Mộc Nhi đang cùng Tinh Đỉnh Vân ma thú đối kháng, cũng chiếm thế thượng phong, đây là Thanh Mộc Nhi lần thứ nhất đơn độc đối kháng Ngũ Tinh ma thú. Tại ở giữa Thanh Mộc Nhi cùng Tinh Đỉnh Vân ma thú, không khí như đọng lại, xung quanh bộc phát ra một cỗ khí tức cường hãn khiến cho người ta sôi sục.

Mặc dù Thanh Mộc Nhi chiếm thế thượng phong, nhưng Tinh Đỉnh Vân ma thú kia vẫn liên tiếp phát động công kích, bên trong đôi mắt màu xích hồng, lóe ra vẽ dữ tợn cùng tàn khốc.

"Ầm ầm!"

Đại địa run rẩy, làm cho tất cả mọi người khẩn trương lên, nhìn qua thanh thế doạ người của Tinh Đỉnh Vân ma thú, tim của mỗi người đều đột nhiên run lên.

Tinh Đỉnh Vân ma thú hướng phía Thanh Mộc Nhi lại một lần gào thét vọt tới, song chưởng tại không trung không ngừng cấp tốc đánh ra, tốc độ nhanh chóng, khí thế cường mãnh, mang theo không khí hình thành từng sóng xung kích, phảng phất giống như từng chuỗi pháo không khí. Thanh Mộc Nhi không nhanh không chậm, cầm trong tay trường tiên, đấu khí rót vào trường tiên, hướng phía Tinh Đỉnh Vân ma thú vung ra.

Thanh Mộc Nhi sắc mặt bình tĩnh, nhìn qua những quả pháo mang theo thanh âm chói tai xé gió bạo lướt tới, bất quá những pháo này, khi đến cách trường tiên khoảng một trượng, lại trống rỗng nổ tung ra, tình huống như vậy, phảng phất tại quanh thân Thanh Mộc Nhi, có một vòng bình chướng vô hình bảo hộ nàng.

"Rống!"

Tinh Đỉnh Vân ma thú đôi mắt đỏ ngầu, ầm ầm mà lao tới. Cái vòng bình chướng vô hình quanh thân Thanh Mộc Nhi kia, đối mặt Tinh Đỉnh Vân ma thú xung kích, tựa hồ vẫn chưa thể ngăn cản hoàn toàn, lúc này thân thể Tinh Đỉnh Vân ma thú chính là trực tiếp vọt tới trước mặt Thanh Mộc Nhi, nàng lập tức cảm thấy một đạo kình phong mãnh liệt đập vào mặt.

Thế nhưng Thanh Mộc Nhi vẫn chưa lui lại, ngược lại bóng hình xinh đẹp hướng về phía trước đạp mạnh, trường tiên trong tay lấy một loại quỹ tích thẳng tắp đối với thân thể ma thú quất xuống.

Trường tiên quấn ở toàn bộ Tinh Đỉnh Vân ma thú. Thanh Mộc Nhi dùng sức cánh tay lắc mạnh Tinh Đỉnh Vân ma thú tựa như cánh diều đứt dây, bay ngược đi, bốn chân gắt gao bám trên mặt đất, trượt đi một khoảng cách ngắn, vạch ra bốn vết tích cực sâu, khó khăn lắm mới có thể đứng vững.

Bùn đất xung quanh bị xới tung lên, tại không trung nổ tung, sau đó hóa thành bụi phấn lơi xuống. "Huyết Tiên Thứ!"

Thanh Mộc Nhi bước chân đạp mạnh một cái, nhất thời thân hình hướng phía Tinh Đỉnh Vân ma thú phóng đi, trường tiên trong tay không có chút trì hoãn nào, hất thẳng lên, vẽ ra trên không trung một đạo vết máu, giống như một thanh huyết thương, thẳng hướng đầu Tinh Đỉnh Vân ma thú hung hăng đâm tới, đầu ma thú lập tức bị xuyên thủng, thân thể khổng lồ ầm ầm đổ xuống.

Giữa không trung Thanh Mộc Nhi nhanh chóng bay đến, bên cạnh thi thể Tinh Đỉnh Vân ma thú, đem ma hạch trong đầu móc ra, nhìn thấy ma hạch khá lớn đang phát ra hào quang óng ánh, trên mặt nàng hiện lên một vệt mừng rỡ, tranh thủ thời gian thu nhập ma hạch vào trong nạp giới. Thanh Mộc Nhi lúc này mới rút trường tiên về, vung đi vết máu, lau một chút, liền quấn quanh ở trên eo nhỏ.

Mà chung quanh lúc này đã có nhiều thi thể của ma thú, phân bố khắp nơi trên mặt đất, bởi vì Tinh Đỉnh Vân ma thú chết đi, còn sót lại không nhiều ma thú đều nhao nhao chạy toán loạn. Lúc này Thanh Hùng lưng hùm vai gấu đi tới, đối với Thanh Mộc Nhi: "Tiểu thư, đã đạt được ma hạch, chúng ta nhanh đi về đi, trời cũng đã sắp sáng, nếu không, tộc trưởng lại phải lo lắng."

Thanh Mộc Nhi trừng mắt nhìn Thanh Hùng một chút, cái miệng nhỏ hừ lạnh một tiếng, nói với đám người: "Mọi người thu dọn đồ đạc, mang theo hai người kia, về nhà !" Đêm tối đối với bọn họ, tựa hồ không có bất kỳ uy hϊếp gì. Đám người chỉnh lý tốt đồ đạc, nhanh chóng cùng nhau hướng Ma Đô xuất phát. Đối với mảnh rừng rậm này, người của Huyết Ma bộ tộc tựa hồ rất tinh tường.

Tiêu Viêm cùng Tiêu Kỳ cũng ở trong đám người.

Cuộc chiến đấu này, khiến Tiêu Kỳ cảm thấy hơi choáng váng, nàng cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy quy mô chiến đấu như vậy. Mà Tiêu Viêm tại bên trong cuộc chiến đấu này, lực lượng cũng có chút tăng lên, trong lòng hắn có chút hưng phấn.

Được Huyết Ma bộ tộc dẫn đường, không đến hai canh giờ, một tòa tiểu trấn liền xuất hiện tại trước mắt Tiêu Viêm, lúc này, trời đã sáng rõ, tại bên trên cánh cổng của tiểu trấn, khắc lên hai chữ to lớn: "Ma Đô, lóng lánh huyết sắc quang mang."

"Tốt, đã đến Ma Đô, Thanh Hùng, mang hai người kia đến khách sạn gia tộc trông giữ." Thanh Mộc Nhi dừng bước lại, đối với Thanh Hùng bên người phân phó. Tiêu Viêm vội vàng chắp tay nói với Thanh Mộc Nhi: "Mộc Nhi cô nương, làm ơn đem ba chữ mà ta đã nói cho ngươi biết, chuyển cáo đến tộc trưởng của các ngươi, ta tin tưởng hắn nhất định sẽ tới tìm ta."

Thanh Mộc Nhi liếc mắt nhìn Tiêu Viêm một chút, lạnh hừ một tiếng, liền cùng mọi người hướng nội bộ Ma Đô đi đến, Thanh Hùng cũng mang theo Tiêu Viêm cùng Tiêu Kỳ hướng khách sạn đi đến. Ma Đô, trong đình viện Huyết Ma bộ tộc, bàn tay trung niên tóc đỏ đang nâng chén trà, tâm tư trùng điệp.