Tiêu Dũng đứng trong trận doanh của Y Ma giáo, tay nắm chặt lại. Hắn vốn dĩ đối với Tiêu Kỳ một mực ái mộ chi tình, nhưng nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Tiêu Kỳ hướng tới mình như vậy, khiến cho sắc mặt vốn dĩ đang khó coi của hắn càng trở nên vặn vẹo hơn.
Vô số đạo ánh mắt xung quanh nhìn về phía Tiêu Kỳ, một gương mặt với ngũ quan xinh xắn, kết hợp cùng chiếc áo màu xanh, tung bay nhẹ nhàng trong gió khiến cho nàng trở nên vô cùng nổi bật, tư sắc như vậy, quả thực hồng nhan họa thủy. Trong những ánh mắt này, có thưởng thức, có ái mộ, cũng có kinh diễm, thậm chí còn có ghen ghét, với dung mạo của nàng, tài năng thiên phú nổi bật tại toàn bộ Đế Châu của nàng. Nhưng đối với những ánh mắt này, Tiêu Kỳ đã quá quen, không để ý, thân hình trực tiếp hướng về phía Tiêu Lập bay tới.
Tiêu Kỳ gật đầu, “Gia gia, đã có chuyện gì xảy ra với cánh cửa đá này vậy?" Tiêu Kỳ ánh mắt nhìn về phía phương xa, nơi cánh cửa đá tỏa ra khí tức cổ xưa thần bí, đối với Tiêu Lập hỏi: “Nó là một di tích cổ đã ẩn giấu ở trong dãy núi Thiên Ma, gần đây mới ngẫu nhiên bị một tiểu bối của tộc ta phát hiện."
"Tộc ta mới có tiểu bối tới?" Tiêu Kỳ có chút không hiểu.
“Sau khi con đi thì bên trong tộc đã phát sinh rất nhiều chuyện, chỉ sợ... Con sẽ có chút khó để tiếp nhận sự tình..." Tiêu Lập cười khổ đối với Tiêu Kỳ.
"Trong tộc xảy ra chuyện rồi?" Tiêu Kỳ nghe vậy giật mình, nhất thời đôi mắt đẹp đẽ của nàng tròn xoe, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ kinh hoàng.
“Kỳ thật cũng không tính xảy ra chuyện, đối với Tiêu tộc là một sự tình rất tốt. Tiêu Kỳ, bây giờ trong tộc, đệ nhất thiên tài chỉ sợ đã không còn con nữa rồi." Tiêu Lập ngữ khí nhẹ nhàng. "Cái gì?! Chẳng lẽ nói, con chỉ có ra ngoài mấy tháng, bên trong Tiêu tộc liền xuất hiện một thiên tài mới?” Tiêu Kỳ phản ứng cực kì mạnh, mới nghe xong chuyện trong Tiêu tộc, mới xuất hiện một tộc nhân có thiên phú tốt hơn mình, lòng nhất thời hiếu kỳ, nhưng cũng có phần cảm giác khó chịu, khiến nàng rất khó tiếp nhận.
Tuy nói trong lòng chấn kinh, hơn nữa còn không thoải mái, nhưng sau khi nghe Tiêu Lập tự thuật, Tiêu Kỳ trong lòng đối với Tiêu Viêm cũng âm thầm bội phục. Nghe nói Tiêu Viêm còn tiến vào cổ di tích trong cửa đá, nếu Tiêu Viêm trở ra, nhất định muốn hảo hảo lĩnh giáo một phen, Tiêu Kỳ trong lòng ngẫm nghĩ. Một đôi mắt đẹp nhìn sâu về hướng cửa đá xa xa, thượng cổ di tích. Vị thiên tài gia hỏa kia liệu có thể thành công còn sống từ bên trong trở ra không đây?
"Ầm --"
Cùng lúc đó, tại Ma vực mộ địa, có một huyết nhân đang ngồi bên trong, bên người lít nha lít nhít mấy huyết khí vây quanh, làm người ta cực kì sợ hãi. Thân thể bốn phía tản ra hồng quang nhàn nhạt, cơ hồ như cùng mảnh bầu trời huyết sắc hòa làm một thể. Những huyết khí như thế này tại không trung có rất nhiều, huyết sắc khí tức chầm chậm lưu động, tại không trung hình thành từng vòng xoáy, năng lượng trong đó cực kì cường hoành.
Người huyết nhân như một Tu La từ Địa Ngục này, không ai khác, chính là Tiêu Viêm đang khôi phục lại đấu khí.
Trạm lão đứng ở bên cạnh Tiêu Viêm, nhìn chăm chú ở phương xa, sắc mặt có chút hơi nhăn lại, tựa hồ ở phía trước có thứ gì đó.
Trạm lão liếc mắt qua Tiêu Viêm, đang còn khôi phục lại đấu khí, khẽ thở dài một hơi, tiểu tử này trong cuộc chiến đấu đã tiêu hao quá nhiều. Tiêu Viêm bây giờ thi triển Ý giai đấu kỹ thực sự quá mức miễn cưỡng, trước mắt, Phần Quyết trên Đấu Đế đại lục vẫn là một công pháp có cấp bậc tương đối thấp, nếu Tiêu Viêm có thể đem Phần Quyết tăng lên tới Hàn Quyết, thi triển Ý giai đấu kỹ liền sẽ rất dễ dàng, sẽ không có tiêu hao lực lượng nhiều như vậy, chỉ sợ, chỉ có chờ Tiêu Viêm đem toàn bộ Dị hỏa, trong cơ thể dung hợp thành Hỗn Độn Thánh Diễm chân chính. Tuy nhiên phải thôn phệ, cùng lúc một Quỷ linh và Linh ấn, thì mới có khả năng đem Phần Quyết tăng lên tới Hàn Quyết. Nhưng nếu lực lượng Hỗn Độn Thánh Diễm không đủ, thì cũng không có cách nào, để khiến Phần Quyết tăng lên tới Hàn Quyết. Hơn nữa, nếu như thực lực Tiêu Viêm, không đạt đến Nhị tinh Đấu Đế, thì phương pháp này khó có thể thực hiện được ...
Trạm lão nhìn về phía trước suy nghĩ. Tiêu Viêm bỗng nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt hiện lên một tia màu vàng nhàn nhạt, đấu khí cạn khô đã được khôi phục đến trạng thái đỉnh phong. Tiêu Viêm đứng dậy, thuận theo ánh mắt của Trạm lão nhìn về phía xa, trong lòng nao nao, hắn cảm nhận được ở phương đó, tựa hồ có một loại năng lượng cường đại, bí ẩn đang hướng tới phía mình.
Trạm lão đột nhiên sắc mặt có chút ngưng trọng: “Thứ đó đang đến đây, ta không thể giúp ngươi, ngươi tự mình giải quyết đi,
nên cẩn thận, ta đi về tháp trước." Tiêu Viêm trợn mắt nhìn Trạm lão, lão ta trong nháy mắt, thân hình chấn động, liền biến mất trong không gian.