Lúc này nơi hương vân cốc. Lãnh Dạ Xuyên đang ngồi nhàn nhã uống trà, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Bất chợt hắn nghe bên tai văng vẳng tiếng kêu la cầu cứu của đồ nhi. Bờ mi đen nhánh lay động. Dạ Xuyên lập tức tan biến mất.
Thân ảnh khoảnh khắc thị hiện tại đình Nguyệt hồ. Hắn một đường lao xuống lòng nước đem đồ nhi lên để trên vai mình dốc ngược đầu, tay vỗ lưng cho nước trong miệng y trào ra.
Được một lúc tiểu yêu bật ho sặc sụa Dạ Xuyên mới yên tâm mà để y về vị trí ban đầu.
Sư phụ...
Ngước cặp mắt đỏ ngầu nhìn Lãnh Dạ Xuyên đang ôm mình trong lòng, toàn thân tiểu yêu run bần bật, không khỏi bàng hoàng khi trở về từ cõi chết.
"Sa nhi!"
Dạ Xuyên lớn giọng gọi tên y, đồng tử mắt hằn tơ máu. Hắn đây thật rất tức giận, rất đau lòng.
"Con làm gì hả Sa nhi, sao lại cư xử ngốc nghếch hệt như một đứa trẻ. Ta chỉ phạt con quỳ nhang ngoài điện Thích La con lại đi tìm chết. Con không muốn sống với ta nữa phải không Sa nhi?"
Nghe sư phụ nói không muốn sống với hắn nữa sao. Nước mắt y cứ thế trào ra từng đường. Sao lại không muốn sống với hắn. Dù có bao nhiêu người ngấm ngầm hãm hại, có bao nhiêu khó khăn vất vả y cũng muốn sống với hắn mà. Nguyên lai y chỉ muốn học bơi, ai ngờ lại bị chìm xuống lòng hồ, y nào có cái ý định ngu ngốc đó. Bất quá giờ khắc này thấy sư phụ mắng mình, tâm tình y lại càng thêm kích động, uất ức cứ thế tràn về ngập lòng. Tiểu yêu vươn tay đẩy Dạ Xuyên ra, rống giận.
"Phải, là ta ngu ngốc, là ta hồ đồ. Ngươi nói cái gì, làm cái gì cũng đúng, ta làm cái gì cũng đều là sai. Ngươi phạt ta ta cũng không nên oán hận ngươi, là Thích Tử Sa ta khiến ngươi mất mặt trước hai ngàn môn đệ Trúc Lâm. Nếu đã như vậy ta đi là được chứ gì."
Dứt lời tiểu yêu đứng phắc dậy một đường rời khỏi đình Nguyệt hồ. Lãnh Dạ Xuyên gấp đến độ lao theo kéo giữ y lại, ôm chặt vào lòng, mặc cho đồ nhi giãy dụa, hai bàn tay đập loạn lên người hắn.
"Buông ra, buông ta ra!"
"Sa nhi, môn phái của ta không phải muốn vào thì vào, muốn đi liền đi. Chưa có sự chấp thuận của ta, con đừng mơ rời khỏi Trúc Lâm Phong này nửa bước."
"Khốn kiếp, buông ta ra!"
Tiểu yêu bật gào lên. Lãnh Dạ Xuyên không đôi co nhiều, dứt khoát bế bổng y lên mang về Hương Vân cốc.
"Phịch"
Lãnh Dạ Xuyên ném đồ nhi lên giường trúc, không đợi cho y có cơ hội ngồi dậy, hắn đã nằm đè lên áp chặt đồ nhi dưới thân, lòng bàn tay bóp chặt lấy hai cổ tay y giơ lên cao hơn đầu ấn chặt xuống mặt nệm, tay còn lại một đường trút bỏ đồng phục ướt sũng trên người y xuống, hung hăng gặm cắn khắp cơ thể của y.
"Khốn kiếp, mau buông ta ra. Không muốn. Không muốn."
"Thực sự là không muốn?"
Lãnh Dạ Xuyên dùng lòng bàn tay bóp chặt lấy hạ thể của đồ nhi, y rống giận rít gào.
"Ngươi biếи ŧɦái, ngươi không phải là sư phụ của ta."
"Ồ, lâu nay ta chưa hề coi ngươi là đồ đệ."
Khóe môi Dạ Xuyên cong lên, một đường chặn lấy cái miệng rít gào của đồ nhi, vươn đầu lưỡi mềm ướt chiếm cứ toàn bộ khoang miệng của y, liếʍ mυ'ŧ trêu đùa.
"Ư ưʍ..."
Môi lưỡi dán vào nhau, bị đối phương thô bạo cưỡng hôn. Tiểu yêu giận điên, hai cái chân không ngừng đập loạn trên nệm, mãi cho tới khi đối phương li khai bờ môi y đã ướt mềm, mặt đỏ au vì xấu hổ.
"Sư phụ ngươi bắt nạt ta."
Tiểu yêu thở dốc, ánh mắt đầy ủy khuất nhìn nam nhân bạch y đang áp chế mình. Dạ Xuyên phớt lờ ánh mắt của đồ nhi, há miệng ngậm lấy cái điểm đỏ đã dựng lên trên l*иg ngực đang phập phồng lên xuống của y, mυ'ŧ gặm.
"Ah..."
Tiểu yêu bật miệng kêu lên một tiếng, l*иg ngực ưỡn cong ra phía trước vừa vặn đón lấy khoang miệng ấm áp của sư phụ.
"Haa...đừng mà..."
"Miệng nói không muốn mà cơ thể thì thích tới phát điên. Sa nhi con không ngoan chút nào."
Dạ Xuyên hừ lạnh cắn vào đầu nhũ của đồ nhi một cái rồi mới ngậm vào miệng mà liếʍ mυ'ŧ, tay to trượt xuống phía dưới xoa nắn tiểu bảo bối đã trướng căng lên tới lợi hại khiến thân thể đồ nhi sướиɠ tới phát run, hai cái chân ngoan ngoãn đặt im trên mặt nệm.
"Haa..."
Một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên dây đầy lòng bàn tay của Dạ Xuyên. Hắn đem theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhầy nhụa đó thọc vào trong hậu huyệt của đồ nhi, bôi trơn đường đi lối về. Y vặn người khóc nấc.
"Đừng!"
"Phập" một tiếng mệnh căn thô to đâm sâu lút cán. Tiểu yêu ngửa cổ thét gào.
"Aaa hức hức..."
"Hừ."
Lãnh Dạ Xuyên khẽ gầm nhẹ một tiếng thỏa mãn, mệnh căn bắt đầu ra vào, động tác ngày một thô bạo mãnh liệt không chút tiết chế. Mệnh căn trướng bành lấp căng hậu huyệt, đáy mắt Dạ Xuyên nổi đầy tơ máu. Chiếc giường rung lắc, âm thanh phập phạch vang lên liên tục. Dạ Xuyên thúc đến toàn thân đồ nhi rung lắc co giật. Khóc ngất xin tha.
"Sư phụ mau lấy ra..."
"Đau đau quá hức hức..."
Nghe đồ nhi than đau. Dạ Xuyên lập tức dừng động tác cúi xuống nhìn y, giọng nói mang theo hơi thở nặng nề khí tức.
"Còn muốn rời khỏi ta nữa hay không?"
Miệng hỏi mệnh căn phía dưới đã thúc vào một cái thật mạnh khiến đồ nhi bật kêu lên một tiếng đau đớn.
"Aaa không..."
"Không cái gì, nói?"
"Tử Sa không đi nữa, không đi nữa."
"Hừ, từ nay trở về sau con còn nuôi ý định bỏ trốn ta lập tức đánh gãy chân con. Nhớ kĩ lấy."
Dạ Xuyên rút dị vật đang còn trướng căng ra khỏi hậu huyệt của đồ nhi. Hắn không muốn tiếp tục làm đồ nhi bị thương. Mở tủ lấy một bộ đồ mới hắn bước ra ngoài ngỏ sau đi tắm. Nghe tiếng xối nước rào rào cõi lòng tiểu yêu dâng lên muôn vàn cảm xúc. Nếu có một ngày y bỏ trốn bị hắn đánh gãy chân, tới lúc đó y nên vui hay nên buồn đây. Thực tế chỉ vì giận dỗi y mới nháo lên như vậy chứ chưa từng muốn rời khỏi hắn, hắn chẳng những không xoa dịu còn châm thêm dầu vào lửa, hắn lúc nào cũng cậy mạnh mà ức hϊếp y. Tâm trạng ủy khuất, ngay cả phía dưới cũng không được sư phụ an ủi tiểu yêu ấm ức khó chịu vô cùng. Nắm tay đập bình bịch xuống nệm.
Vì cái gì y phải chịu cảnh thống khổ này. Vì cái gì mà hắn muốn thì làm, không muốn thì dừng lại giữa chừng. Con mịa nó y không cam tâm.
Phía dưới nhớp nháp trống rỗng, đôi mắt long lên đỏ bừng. Tiểu yêu một thân xích͙ ɭõa rời giường hướng ngõ sau. Sư phụ đang tắm y thình lình xông vào đẩy hắn ngã rầm xuống, điểm huyệt cho hắn nằm yên cứng đờ để y tha hồ làm loạn.
"Sa nhi con muốn làm gì?"
"Ta muốn làm ngươi. Làm chết ngươi."
Dạ Xuyên nheo mắt nhìn y. Tiểu yêu vươn tay bóp miệng hắn ra thọc đầu lưỡi vào trong khuấy đảo. Quấn lấy đầu lưỡi của hắn mυ'ŧ chùn chụt.
Mặt mũi cần cổ trắng nõn khắp nơi tiểu yêu đều hôn liếʍ không chừa sót. Dạ Xuyên run bần bật thống khổ. Hơi thở trở nên nặng nề. Mãi tới khi y dùng miệng ngậm vào nơi ấy. Hắn mới sững sờ đỏ mắt.
Câu làm chết người là đây sao. Dạ Xuyên hắn còn tưởng y muốn nằm trong cơ. Đồ nhi ngốc của ta. Ngươi thật quá mức đáng yêu.
Dạ Xuyên khẽ hít vào một ngụm khí nóng, nằm yên để cho đồ nhi khẩu giao giúp mình. Phòng tắm nhóp nhép âm thanh tà mị, mi mục đồ nhi nổi lên tầng hơi nước nóng ấm, môi lưỡi ướt mềm sượt lên sượt xuống, cuối cùng Dạ Xuyên bắn ra trong miệng đồ nhi. Y lập tức nuốt hết.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của sư phụ không hề giống với y, rất thơm rất ngọt như mùi hoa quả. Mỗi lần giao hoan đều bắn vào cơ thể mình y không có cơ hội, hôm nay sao có thể bỏ qua.
Tiểu yêu luyến tiếc dây dưa tiếp tục vùi mặt vào giữa hai chân sư phụ tận tình chăm sóc, thứ dung dịch đặc sệt ấy lần nữa tràn vào trong miệng y. Tiểu yêu uống tới cơ thể nóng bừng bừng.
Sa nhi...
Dạ Xuyên bấy giờ mới ngồi dậy ôm lấy y hôn môi, đút dị vật thô nóng vào trong miệng nhỏ.
"Khục."
Dị vật ngập lút cán. Miệng nhỏ căng tràn no đủ. Tiểu yêu thỏa mãn xuýt xòa bờ mắt hoang dại mê man ôm lấy sư phụ không ngừng rêи ɾỉ nức nở. Dị vật thúc vào tuyến tiền liệt, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ sung sướиɠ, tiểu bảo bối rỉ nước ròng ròng.
"Aah haa..."
Hai cơ thể xích͙ ɭõa quấn lấy nhau. Cả hai cùng lúc đạt tới cao trào. Dạ Xuyên thúc mạnh thêm hai cái, đem thứ nóng bỏng ấy bắn sâu vào trong cơ thể đồ nhi.
Tiểu yêu ngây dại ngước nhìn sư phụ đang ôm ấp mình, dáng vẻ của hắn trong lúc làʍ t̠ìиɦ, trong lúc đạt tới cao trào lại càng dụ hoặc đến mê người. Y nhịn không được tay bé vuốt mặt hắn, nóng bỏng.
"Sư phụ, ban sáng sao ngươi giận ta, nói đi. Có phải vì ta đã thi rớt làm ngươi mất mặt không, hay vì ta không biết bơi?"
"Đều không phải."
Dạ Xuyên hôn lên tay bé một ngụm, tay to nắm lấy tay bé. Cũng không thể thừa nhận mình ghen vì đồ nhi nhận sen của người ta. Hắn ngoài nhỏ mọn thù dai còn đặc biệt sĩ diện nữa. Đành nói chớ đi vậy.
"Sa nhi, vi sư giận vì ban sáng khi đang ở giữa hồ sen do con lơ là nên mới bị té ngã, trong lúc điều khí quan trọng nhất chính là mất đi khả năng tập trung, con có hiểu không Sa nhi?"
Tiểu yêu chợt nhớ ra rồi, lúc đó quả thật vì quay lại nhìn sư phụ, trông thấy ánh mắt hút hồn người của hắn mà y mới rối loạn tới mức té ngã.
"Sư phụ ta hiểu rồi, ngày mai ta sẽ không lơ là nữa, ngươi đừng giận hại cơ thể." Tiểu yêu giờ mới giải được ấm ức trong lòng, tay bé vuốt ngực sư phụ.
Dạ Xuyên trong lòng cười ngoài mặt không cười cắn tay bé một ngụm, đẩy đồ nhi xuống mà bảo.
"Sa nhi chúng ta làm thêm lần nữa nha."
"Haa sư phụ, nhẹ chút a aa..."
....
Sáng hôm sau, Lãnh Dạ Xuyên liền dạy Tử Sa tập bơi ở đình Nguyệt hồ, lão gia nhân đứng trên dãy hành lang chăm chú nhìn xuống nở nụ cười nhăn rúm.
"Hà hà con tiểu yêu này học cũng thật nhanh, chưa đầy một canh giờ liền đã biết bơi."
"Sư phụ ngươi nhìn xem, ta bơi ngửa được luôn nè, ha ha..."
Yêu nghiệt ta thấy ngươi bơi sấp hay bơi ngửa cũng đều giỏi hết trơn.
Khóe môi Dạ Xuyên cong lên, lời nào âm thầm chôn giấu.
"Sa nhi hôm nay đến đây thôi, lát con còn giờ tọa thiền."
"Sư phụ, ngươi lên trước đi, ta bơi thêm một lát nữa."
"Ừm, vậy cũng được."
Lãnh Dạ Xuyên bước vào đình, một thân bạch y mang theo nước ướt sũng ngồi xuống chiếc ghế, lão gia nhân nhanh tay rót một tách trà nóng dâng đến.
"Thượng tiên, người mau uống tách trà cho ấm bụng."
"Được."
Gió lạnh man mác thổi qua mái đình, chủ tớ cả hai mỉm cười nhâm nhi tách trà, ngồi nhìn Thích Tử Sa đang đùa nghịch với đàn cá nhởn nhơ trong lòng hồ.
Từ xa chúng môn đệ tung tăng bước tới muốn xem tiểu sư đệ thi lại thế nào đậu hay trượt thì liền bắt gặp y đang ở trong lòng nước ngoe nguẩy bơi tới bơi lui. Hai cẳng chân như con rái cá khổng lồ, có phần kinh diễm điêu luyện khiến cả thảy không khỏi thán phục kêu lên.
"Sa sư đệ biết bơi rồi kìa, mau nhìn. Mới qua nay đệ ấy học đến thực nhanh, đệ ấy thực thông minh a!"
Tử Sa ngắt một bông hoa sen đương nở thơm ngát phút chốc bay lên, ngón chân điểm nhẹ trên mặt nước hướng về Lãnh Dạ Xuyên đang ngồi trong mái đình mà đến, gương mặt háo hức rạng rỡ.
"Sư phụ, lần này ta có thể hái sen tặng ngươi rồi."
Dạ Xuyên chăm chú nhìn theo từng động tác của y, lòng hắn cũng thầm vui phơi phới. Nhưng ngay lúc chân y rời khỏi mặt nước để bay vào trong đình, bức tường hành lang quá cao, linh lực của y thế nào loạn loạn không thể khống chế, chới với ngã ra sau rơi xuống mặt hồ.
Bờ mắt lay động. Ngay khoảnh khắc y rơi nửa chừng đó Lãnh Dạ Xuyên đã bay ra nhanh như một vệt sáng nhấp nháy vươn tay đỡ lấy tấm lưng đồ nhi, tay còn lại vòng qua hai khuỷu chân be bé bế thốc đồ nhi lên mang vào trong đình. Hai ngàn môn đệ vỗ tay rầm trời.
"Sư phụ đẹp quá, sư phụ thực đẹp quá sư phụ!"
Cả hai sư đồ vẫn gắt gao nhìn vào mắt nhau, quên cả việc vẫn còn đang bế đối phương trên tay, lão gia nhân tằng hắn một tiếng.
E hèm, còn sợ trên dưới Trúc Lâm Phong không biết hai người đang yêu nhau sao? Thật là...
Dạ Xuyên vội buông Tử Sa xuống, hai gò má của y phiếm hồng. Y thoáng cái quỳ một gối dưới nền, hai bàn tay run rẩy cầm chắc đóa sen dâng lên nam nhân mình yêu thích.
"Sư phụ, tặng cho ngươi!"
Dạ Xuyên đưa bàn tay trắng như tuyết đón lấy. Khoảnh khắc chúng môn đệ kinh hỉ im thin thít ngắm nhìn.
Tiểu sư đệ thật gan dạ cư nhiên dám tặng hoa cho sư phụ, đây là tỏ tình hay cầu hôn vậy?
Nhận rồi, nhận rồi. Sư phụ nhận sen của tiểu sư đệ rồi.
Chúng môn đệ kéo đến đông vầy, vây nhìn cảnh tượng kinh diễm.
Nhìn thấy chúng môn đệ vây nhìn, Thích Tử Sa như kẻ lén lút yêu đương vụn trộm bị người ta bắt tại trận cả gương mặt đỏ như mồng gà, lật đật quay đầu hướng về sân điện Thích La ù chạy mất dạng.
Lãnh Dạ Xuyên trước sau không có tránh né, vỏn vẹn nói một câu ngắn gọn:
"Sắp đến giờ tọa thiền rồi, các con mau quay về Thích La điện đi."
"Ơ...dạ sư phụ!"
Cả thảy vội di chuyển. Ngải Tử Ưu từ bên dãy hành lang đình gần đó đứng nhìn ra ánh mắt sâu thẳm, khóe môi lại cong lên mỉm miệng cười, ánh mắt lúc này vừa thương đau lại vừa hạnh phúc. Thương đau cho chính mình còn hạnh phúc cho tiểu sư đệ. Cuối cùng sư phụ cũng chấp nhận tiểu sư đệ, còn muốn công khai với mọi người trên dưới Trúc Lâm Phong, tình cảm này cũng quá sâu đậm rồi.
Lãnh Dạ Xuyên đứng trong đình, tay cầm đóa sen đưa lên chóp mũi hít sâu một hơi, khóe miệng mỉm cười.
"Thật thơm, thật dễ chịu!"
Lão gia nhân bên cạnh lấy khăn trong chéo áo lau lau vầng trán nhăn nheo, lẩm bẩm.
"Thượng tiên người đây là đang nói đóa sen trong tay thơm hay là tên tiểu yêu kia thơm vậy?"...