Lê Kiến Khanh cho rằng, nếu Lục Vi Chi thông qua chi tiết ảnh nhận ra cô, nhất định là cẩn thận thậm chí còn nhiều lần xem ảnh.
Sự thật hoàn toàn ngược lại, nốt ruồi nhỏ của cô là đặc điểm duy nhất Lục Vi Chi nhớ rõ, các cơ quan khác anh ngược lại không chú ý đến.
Lục Vi Chi chưa bao giờ gặp tình huống như vậy.
Bây giờ, xem như được gặp qua, ban ngày bởi vì công việc thêm phương thức liên lạc của anh, buổi tối liền gửi ảnh khỏa thân cho anh.
Lúc nhận được ảnh của Lê Kiến Khanh, Lục Vi Chi đang lái xe, trong xe tối tăm, anh dùng một tay mở tin nhắn ra, hình ảnh lộ liễu nhảy ra màn hình, ngay cả hứng thú nhìn thêm một giây cũng không có.
Lục Vi Chi rất phiền chán các loại quấy rầy như vậy, đang chuẩn bị xóa người liên lạc, lại thấy dòng ghi chú.
Là Lê Kiến Khanh, em gái riêng của Lê Nhược Chiêu.
Lục Vi Chi chỉ có ấn tượng cô hình như một cô công chúa xinh đẹp như búp bê của nhà họ Lê.
Điều này rất phổ biến trong giới nhà giàu, gần như là một loại nuông chiều là một loại tính tình khi trưởng thành, chưa nói đến tính cách gì.
Mà cô gái trẻ nhìn như đơn thuần, lại có một mặt khác không để người khác phát hiện "Cho anh trai xem."
Lục Vi Chi không đáp lại, ném điện thoại di động ở ghế phụ.
Bất quá qua chuyện này cho thấy, Lê Kiến Khanh hiển nhiên còn có lá gan rất lớn.
......
Đầu óc của Lê Kiến Khanh mê man, toàn bộ quá trình đều dựa vào thói quen thủ da^ʍ, cô giống như thường ngày, ở trên hoa hồng tươi xoa xoa, huyệt khẩu lập tức phun ra từng đợt dịch trắng đặc trong suốt, cô chậm rãi thăm dò cho vào hai ngón tay.
Ở trước mắt Lục Vi Chi thủ da^ʍ, Lê Kiến Khanh không giống như trong tưởng tượng, không hề khó chịu.
Ngược lại, biết rõ anh đang nhìn chăm chú vào cô, tiểu huyệt so với bình thường càng thêm mẫn cảm hưng phấn, ngón tay hơi co giật, liền có cảm giác tê dại truyền đến.
"Ừm..." Lê Kiến Khanh kêu lên một tiếng, chờ phản ứng lại, mặt cô nóng như sốt.
Lê Kiến Khanh nhanh chóng xoay người ngồi dậy, kéo váy xuống chặn nửa thân dưới, ngón tay dính đầy dịch ẩm ướt, vừa nghĩ đến đây là vì Lục Vi Chi nhìn mà ra, cảm giác xấu hổ của cô tăng cao: "Ngày đó chính là như vậy, tôi làm được, điện thoại di động của anh đưa cho tôi."
Lục Vi Chi nhìn Lê Kiến Khanh, không có biểu tình gì, ý bảo cô tự mình cầm.
Lê Kiến Khanh nhanh chóng đoạt lấy điện thoại di động, không để ý đến gì nữa, đem màn hình để trước mặt của Lục Vi Chi, nhận dạng khuôn mặt mở khóa.