"Ưm!"
Kɧoáı ©ảʍ căng tràn đầy ắp nhanh chóng lan khắp da đầu, khuôn mặt cô gái đỏ hồng, ngâm nga thành tiếng.
Căng quá… sâu quá… Cô hối hận rồi, cô hoàn toàn không chịu đựng nổi một cây gậy lớn như vậy. Nhưng sâu bên trong sò non lại ngứa ngáy không chịu nổi, chỉ khao khát được âu yếm nhanh hơn một chút. Hai loại suy nghĩ khác nhau đan xen trong đầu cô, va chạm vào nhau, phát ra tia lửa dữ dội.
Trì Trạch không chờ Nguyễn Khanh Khanh tỉnh táo lại đã bắt đầu đong đưa từng chút từng chút một.
Dươиɠ ѵậŧ đã biến thành kim loại sáng loáng bóng lưỡng, lực ma sát cũng giảm đi nhiều so với gậy thịt như bình thường. Tốc độ va chạm của người đàn ông càng lúc càng nhanh, trực tiếp đâm mạnh đến điểm cuối, thuận thế nong rộng miệng cổ tử ©υиɠ nhỏ hẹp của cô gái. Cả qυყ đầυ kéo theo viên tinh hạch gần như đã bị hấp thu sạch sẽ tiến vào trong tử ©υиɠ chật hẹp.
Đôi mắt ngấn lệ bắt đầu mất tiêu cự, cô gái bất lực chỉ có thể vừa khóc vừa cầu xin trong vô thức, chính cô cũng không biết rõ mình đang nói cái gì.
"A ha, dừng lại, nhanh quá rồi. Á a a sâu quá… anh đừng có ưm a a a... đừng đâm đến chỗ đó mà! Căng quá hu hu hu đừng mà, á a a a!"
"Hối hận? Không còn kịp nữa rồi."
Cô gái đang mở rộng hai đùi, toàn thân gần như trần trụi, dáng vẻ khi khóc mềm yếu đáng thương, dùng giọng nói yêu kiều ngọt ngào để khóc lóc cầu xin, thoạt nhìn quả thật khiến người ta thấy thương tiếc.
Nhưng đối với một tên đàn ông chỉ muốn phá hỏng cô mà nói, chẳng những không có bất kỳ tác dụng gì, ngược lại càng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của anh ta, giải phóng một mặt tối tăm trong nội tâm anh ta, Trì Trạch càng làm cô một cách thô bạo dã man hơn.
Tử ©υиɠ hoàn toàn mở rộng ra, đồ vật đáng kiêu ngạo kia chọc thẳng vào trong. Khoang tử ©υиɠ nhỏ hẹp bị căng ra từng chút một, vùng bụng bằng phẳng của cô gái ban đầu dần hiện lên hình dạng của dươиɠ ѵậŧ cực lớn.
"A a a…"
Dươиɠ ѵậŧ điên cuồng đâm chọc ở bên dưới đã không còn là tốc độ mà người thường có thể đạt đến nữa, mà hệt như một con ngựa hoang đang phi nước đại. Toàn thân Nguyễn Khanh Khanh từ trên xuống dưới, thậm chí cả dây thần kinh cũng run rẩy trong cơn chấn động với tốc độ cao, mỗi một tấc da đều đang run lên bần bật.
Trước mắt cô biến thành màu đen, mười ngón tay trắng như củ hành co quắp lại, đầu ngón tay hồng hào giờ đã trắng bệch, ngón tay mượt mà vô thức bấm vào trong cơ thể cứng như đã của Trì Trạch. Cơ thể cô gồng cứng hệt như dây cung đã kéo căng, ngón chân hai bên cuộn lại, mất sức lại buông lỏng ra.