Cuồng Nữ Bắt Phu: Cưỡng Bức Lãnh Thái Tử

Chương 87: Mở Ra Phong Ấn

Vũ Văn Dục nhàn nhạt nhìn mặt của Viên Chiêu Quân, đau lòng nói: "Được, ta sẽ khiến Thanh Vân chết không có chỗ chôn."

Viên Chiêu Quân cảm kích nhìn Vũ Văn Dục, hắn có thể hiểu nàng, nàng cũng rất vui vẻ, Bảo Bảo không còn, nhưng nàng không thể bởi vì Bảo Bảo mất mà khiến người trong thiên hạ chịu khổ.

Vũ Văn Dục đối với việc Viên Chiêu Quân không nhất định phải cứu linh hồn Bảo Bảo cảm thấy vui mừng, nhưng cũng cảm thấy thật có lỗi với Viên Chiêu Quân, hắn đau lòng ôm nàng vào trong ngực, nói: "Chiêu Quân đừng suy nghĩ nữa, ngày mai chúng ta sẽ thay Bảo Bảo trả thù."

"Ừm! Được." Trên mặt Viên Chiêu Quân không lộ vẻ gì, không nhìn ra nàng là đau lòng hay là cao hứng.

Đối với quyết định của Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục, mọi người đều ủng hộ, bọn họ đều cho rằng mệnh của thiên hạ so với linh hồn của Bảo Bảo quan trọng hơn, đối với việc Viên Chiêu Quân có thể nghĩ thông suốt điểm này bọn họ đều rất vui vẻ.

Nhưng Cây Dương Mai cùng Quả Khế biết, tiểu thư các nàng không vui, hơn nữa rất đau lòng rất khổ sở, nàng kiên cường chỉ là ở bên ngoài, chỉ còn cách vô tư vậy. Nhìn Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục trở về phòng, hai người tâm tư dị biệt.

Quả Tĩnh cũng biết Viên Chiêu Quân rất đau lòng, nhìn Viên Chiêu Quân không có biểu hiện gì, tim của hắn cũng khổ sở theo.

Phải nói Vũ Văn Dục so với ai khác cũng rất rõ Viên Chiêu Quân tâm tình không được tốt, nhưng hắn là Thần Chủ, hắn sẽ vì mệnh của thiên hạ mà đảm nhiệm, hắn trừ việc có thể vì Bảo Bảo báo thù thì không thể làm những thứ khác, hắn không thể bởi vì cứu linh hồn Bảo Bảo mà khiến thiên hạ đại loạn, bình dân bách tính máu chảy thành sông.

Coi như hắn cứu linh hồn Bảo Bảo, Bảo Bảo vẫn phải chết, nó không thể chết mà sống lại, coi như hắn là Thần Chủ cũng không có khả năng. Bảo Bảo nên đầu thai chuyển thế, bởi vì Minh vương không phải hắn có thể khống chế, Minh giới không thuộc về Thần giới quản lý, cũng không phải Ma giới quản lý, mặc kệ là thần hay ma, lịch kiếp nhất định phải đi Minh giới một chuyến, do Minh giới tới an bài cho bọn họ. Cho nên linh hồn Bảo Bảo ở đây, bọn họ cũng không thể làm gì, cũng không thể tiếp tục duyên mẹ con.

Sợ Viên Chiêu Quân nghĩ quá nhiều, Vũ Văn Dục dùng chút pháp lực để cho nàng chìm vào giấc ngủ. Đọc tại dien~dan.le.quy.don

Thanh Vân lão nhân cũng không buông tha cơ hội tốt như vậy, hắn biết Vũ Văn Dục cùng Viên Chiêu Quân sẽ không thay đổi chủ ý dễ dàng, vì vậy hắn tìm Quả Tĩnh.

Thanh Vân lão nhân nửa đêm xuất hiện tại trước mặt Quả Tĩnh.

Quả Tĩnh thấy thế không nói hai lời, thay Viên Chiêu Quân báo thù. Dùng thập thành công lực hướng đến Thanh Vân lão nhân đánh một chưởng.

Thanh Vân lão nhân chỉ là nhẹ nhàng vung ống tay áo, chưởng lực của Quả Tĩnh liền bị hóa giải, hơn nữa còn bị điểm huyệt đạo không thể động đậy.

"Ngươi muốn cứu Bảo Bảo sao? Ngươi nghĩ Viên Chiêu Quân vui vẻ sao? Nếu như ngươi nghĩ thế, thì phải nghe ta nói." Thanh Vân lão nhân nói, cầm trên tay một dây ngọc treo lủng lẳng ở trước mắt Quả Tĩnh thoáng qua một cái thoáng. Chỉ chốc lát sau, trong đầu Quả Tĩnh chỉ có một ý niệm, cứu Bảo Bảo, khiến Viên Chiêu Quân vui vẻ. Cứ như vậy Quả Tĩnh đều nghe theo những gì Thanh Vân lão nhân phân phó.

"Đi đi, đưa sư phụ ngươi, Cây Dương Mai Quả Khế đến cho ta." Thanh Vân lão nhân phân phó nói.

Quả Tĩnh có chút ngơ ngác, hoàn toàn nghe theo Thanh Vân lão nhân, hơn nữa chính hắn cũng không biết mình làm chuyện gì.

Quả Tĩnh nhìn rất bình thường, hắn đi thông báo Cây Dương Mai Quả Khế Tôn Hồng Đường Liêm nói thái tử Vũ Văn Fục tìm mọi người có chuyện thương lượng.

Mọi người không hoài nghi liền theo đến trong đại điện, mọi người tập trung ở cùng nhau, Thanh Vân lão nhân vừa đọc khẩu quyết, bọn họ đều bị mang đi.

Quả Tĩnh giống như không thể chạy ra khỏi ma chưởng của Thanh Vân lão nhân, hắn và mọi người bị Thanh Vân lão nhân giam chung một chỗ.

Ngày thứ hai, Vũ Văn Dục cùng Viên Chiêu Quân phát hiện mọi người mất tích, hai người vội vàng đi tiên sơn tìm Thanh Vân lão nhân.

Người Tiên sơn người nào có chức nấy, không phải chuyện của bọn thì quyết không nhúng tay. Đối với Thanh Vân lão nhân, tất cả mọi người đều cho là đang bế quan tu luyện, không ai nghĩ đến hắn lại đang đối đầu cùng Vũ Văn Dục.

Thực lực của Vũ Văn Dục bây giờ có thể nói là trong thiên địa cường đại nhất, nếu không phải chịu Thanh Vân lão nhân uy hϊếp, hắn chỉ cần khêu khêu ngón tay là có thể đánh bại Thanh Vân lão nhân.

"Thanh Vân, đi ra cho ta." Vũ Văn Dục lạnh lùng nói xong, âm thanh kia tựa như có lực xuyên thấu, trực tiếp truyền tới trong lỗ tai Thanh Vân lão nhân.

Chỉ một nháy mắt, Thanh Vân lão nhân liền xuất hiện ở trước mặt Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục, "Các ngươi tới rất đúng lúc."

"Các bằng hữu của ta đâu?" Viên Chiêu Quân đầu tiên mở miệng, đối với việc mất đi nhi tử, nàng vẫn không thể hóa giải cảm xúc, vừa nghĩ tới sư phụ,sư huynh, cùng hai sư muội bị bắt, nàng cực kỳ tức giận, thật muốn một chưởng vỗ chết Thanh Vân lão nhân.

"Bọn họ ở một chỗ an toàn." Thanh Vân lão nhân nhìn bằng ánh mắt muốn ăn thịt người của Viên Chiêu Quân, theo bản năng lui một bước, "Ngươi đừng kích động muốn gϊếŧ ta...ta chết rồi, bọn họ sẽ cùng ta mà chết."

"Ta không tin." Viên Chiêu Quân không tin tánh mạng lão già này có liên quan đến mấy người bọn họ, tức giận vô cùng dùng toàn lực hướng đến Thanh Vân lão nhân đánh một chưởng.

Thanh Vân lão nhân không ngờ Viên Chiêu Quân lại đột nhiên ra tay, càng không có nghĩ tới công lực của nàng sẽ tiến bộ như thế, hiện tại thực lực Viên Chiêu Quân hắn chẳng phân biệt được cao thấp. Thanh Vân lão nhân bị Viên Chiêu Quân đánh một chưởng, ngực có chút đau, bị nội thương. Trong miệng hắn khạc ra một búng máu .

"Ngươi không tin cũng phải tin." Thanh Vân lão nhân nói, hướng tới Vũ Văn Dục ném một cái gương.

Vũ Văn Dục cầm lấy gương, làm phép, trên gương xuất hiện bóng dáng đám người Quả Tĩnh. Cái này gương giống như là một tivi nhỏ phát hình đám người Quả Tĩnh.

Chỉ thấy bọn họ giống như bị thương, bị thương cùng với vị trí trên người Thanh Vân lão nhân hiện tại, hơn nữa cũng hộc máu giống như Thanh Vân lão nhân.

Thấy Cây Dương Mai, Quả Khế, Quả Tĩnh cùng Nhị sư phụ bị thương, trong lòng Viên Chiêu Quân vô cùng mất cảm giác , nhìn mặt của Vũ Văn Dục hỏi: "Dục, bọn họ ở nơi nào? Chúng ta phải đi cứu bọn họ ra ngoài."

"Cứu cũng không được, trong bọn họ đã Thanh Vân nguyền rủa, bọn họ cùng Thanh Vân là số mạng giống nhau." Vũ Văn Dục nói.

"Chẳng lẽ không cách nào?" Sắc mặt Viên Chiêu Quân càng ngày càng không tốt, tái nhợt giống như mùa đông tuyết. dien_dan_le_quy_don

"Không thể. Trừ phi người nguyền rủa nguyện tự động giải trừ." Sắc mặt Vũ Văn Dục cũng là càng ngày càng lạnh, nhìn Viên Chiêu Quân tái nhợt rất đau lòng.

"Thần Chủ đúng là Thần Chủ, đối với Đồng Mệnh nguyền rủa cũng hiểu rõ!" Thanh Vân lão nhân cười gian tà, mái tóc màu trắng cùng râu ria màu trắng nhìn rất chướng mắt.

Viên Chiêu Quân liền hận không thể đem tóc và râu ria Thanh Vân lão nhân kéo xuống , lúc này mới giải hận.

Vũ Văn Dục không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn Thanh Vân.

Thanh Vân cười lạnh nói, "Nếu muốn cứu linh hồn Bảo Bảo, cứu bằng hữu cùng sư phụ các ngươi , các ngươi chỉ cần thay Ma Thần mở ra phong ấn, ta sẽ tự động giải trừ Đồng Mệnh nguyền rủa."

Viên Chiêu Quân không do dự, đáp ứng lập tức, "Ta đồng ý." Trước khi muốn nói Bảo Bảo đã chết, bọn họ hiện tại phải cứu người, hơn nữa đều là người quan trọng nhất Viên Chiêu Quân, nàng không thể để cho bọn họ bởi vì nàng mà chết. Nàng cũng không muốn trông nom dân chúng thiên hạ cái gì. Dù là nàng là thần, nàng cũng là một nữ nhân, nàng có một mặt yếu ớt, nàng không có đại công vô tư như vậy.

"Chiêu Quân. . . . . ." Nội tâm Vũ Văn Dục cũng ở đây dao động, nhưng là trong lòng hắn vẫn là nghĩ đến chính là dân chúng thiên hạ.

Thấy Viên Chiêu Quân đồng ý, nụ cười Thanh Vân lão nhân càng lớn.

Viên Chiêu Quân kiên định quay đầu nhìn Vũ Văn Dục, "Dục, kiếp trước chúng ta là người yêu, kiếp này cũng thế, nếu như ngươi yêu ta, xin ngươi đồng ý ta, được không?"

"Thế nhưng. . . . . ." Vũ Văn Dục còn muốn nói điều gì, lại bị Viên Chiêu Quân cắt đứt, "Dục, mặc kệ ngươi nói cái gì ta đều phải cứu sư phụ sư huynh cùng sư muội, bọn họ không chỉ là sư huynh sư phụ của ta, bọn họ cũng là người thân của ta, cõi đời này là người thân duy nhất." Nói qua nàng chảy nước mắt lần nữa.

Nhìn nàng yên lặng rơi lệ, hắn rất đau lòng.

"Chúng ta thả Ma Thần, chúng ta cũng có thể gϊếŧ Ma Thần, có lẽ phong ấn hắn lần nữa!" Viên Chiêu Quân đối với nàng là linh thần trí nhớ đến bây giờ cũng không phải là rất đủ, nàng không biết thực lực Ma thần thực lực cũng không phải là nàng và Vũ Văn Dục có thể đối phó.

Vũ Văn Dục đau lòng nhìn lão bà, không muốn nhìn thấy nữ nhân của mình đau lòng rơi lệ, hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý, "Được, ta nghe ngươi."

Thấy hắn đồng ý, Viên Chiêu Quân hết sức cảm kích. Nàng nhìn Thanh Vân lão nhân, "Ta có thể thay Ma Thần mở ra phong ấn, nhưng ngươi phải giải trừ Đồng Mệnh nguyền rủa khi ta giải trừ phong ấn ma thần được một nửa." Đây là yêu cầu duy nhất, bởi vì nàng không muốn nàng cố gắng mà vẫn không cứu được người thân nàng

Thì ra là trong nơi Thanh Vân tu luyện còn có mật thất, mà lúc này Thanh Vân cũng đem Tôn Hồng ở trong mật thất Ma thần.

Vũ Văn Dục cùng Viên Chiêu Quân theo Thanh Vân vào mật thất, thấy đám người Tôn Hồng, Viên Chiêu Quân liền kích động đi tới, "Sư phụ, sư huynh, quả khế cây dương mai các ngươi không sao chứ!"

"Chúng ta không có việc gì." Tất cả mọi người nhìn Viên Chiêu Quân, Quả Khế khẩn trương nắm tay Viên Chiêu Quân nói: "Tiểu thư, Lý Dịch nói ngươi có thể đồng ý thay Ma Thần mở ra phong ấn rồi. Tiểu thư, chúng ta không thể đồng ý! Vì dân chúng thiên hạ, ta chết cũng chết phải đáng ."

Viên Chiêu Quân cười khổ, "Nha đầu ngốc, ta làm sao sẽ chịu để các ngươi chết đây?"

Lý Dịch cũng là mặt trấn định, kéo tay Cây Dương Mai, ánh mắt lại nhìn Vũ Văn Dục cách đó không xa, "Nhị Sư Huynh, đây là ý trời, ngươi cũng đừng tự trách mình."

Vũ Văn dục nhàn nhạt quay lại nhìn Lý Dịch, không hề nói gì, chỉ là gật đầu một cái.

Tôn hồng cùng Quả Tĩnh cùng Quả Khế đều có ý nghĩ giống nhau, nhưng không hề nói gì, vì bọn họ biết Viên Chiêu Quân quyết định, không người nào có thể thay đổi.

Viên Chiêu Quân Vũ Văn Dục nhìn Ma Thần bị phong ấn ở trong liệt hỏa, lúc này Ma Thần nói chuyện, "Ha ha ha. . . . . . Ngươi cũng đến rồi." lê quý đôn

Vũ Văn Dục hình như cũng không muốn cùng Ma Thần nói chuyện, mặt lạnh lùng, liếc nhìn Viên Chiêu Quân nói: "Bắt đầu đi!"

Viên Chiêu Quân gật đầu một cái, " Được." Nàng bắt đầu vận khởi công, tuy nói công lực của nàng không mạnh, nhưng phải linh thần và Thần Chủ cùng nhau mới có thể mở ra phong ấn.

Hai người vận chuyển công, một người tản ra ánh sáng màu trắng thánh khiết, một tản ra ánh sáng màu xanh dương, hai đạo quang chiếu sáng lửa mạnh phong ấn Ma thần lửa mạnh dần dần dập tắt. Từ từ lộ ra quả cầu to giống như thủy tinh.

Lúc này mọi người mới nhìn rõ quả cầu to bên trong Ma Thần, lại là một nữ nhân dáng dấp xinh đẹp. Mà đúng lúc này, Viên Chiêu Quân lạnh nhạt nói: "Lão già, mau thay bọn họ giải trừ Đồng Mệnh nguyền rủa."

" Được." Thanh Vân nhanh chóng làm phép tự động cởi ra Đồng Mệnh nguyền rủa, đám người Tôn Hồng được tự do.

Rất nhanh phong ấn giải trừ, Ma Thần lấy được tự do. Viên Chiêu Quân nhìn mặt Ma thần, đầu đột nhiên đau, trong đầu đột nhiên tràn đầy tất cả trí nhớ kiếp trước nàng thân là linh thần .

Nhớ lại kiếp trước, nàng biết quyết định của nàng thật sai lầm rồi, lần nữa trở lại hai ngàn năm trước, nàng và Vũ Văn Dục lần nữa đối mặt với quyết định.