*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phượng Tuyên nhìn Thích Trác Ngọc, lại nhìn Hoa ma ma bị trói ném trên mặt đất.
Hoa ma ma nước mắt chảy ròng ròng, tuy bị bịt miệng nhưng khát vọng sống sót vẫn trào ra từ đôi mắt. Đối mặt với một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy mà nghe đại ma đầu nói gì kìa? Lột da người ta làm chăn hồ ly?
Đó là lý do tại sao sau này ngươi không có vợ đấy.jpg
Thích Trác Ngọc nói xong đợi một hồi cũng không thấy Phượng Tuyên nói gì.
Hắn cau mày hỏi lại câu hỏi cũ: "Ngươi không thích?"
Phượng Tuyên cảm thấy nếu mình gật đầu, kết cục của Hoa ma ma sẽ giống như miếng ngọc bội nổ tan tành kia. Nhưng thành thật mà nói, ban đêm mà đắp một tấm da người bên trên, mình chắc chắn sẽ gặp ác mộng cho coi!
Y rối rắm lên tiếng: "Sư huynh, ta cảm thấy điều này không tốt lắm."
Ngươi còn nhớ ngươi có một thiết lập tiên quân của Phiếu Miểu tiên phủ không?
Nhìn xem ngươi đã làm chuyện kinh khủng gì trên con đường này này, gϊếŧ người phóng hỏa, bắt cóc con gái nhà lành, cảm thấy như thể ngươi đang chạy như điên về phía thiết lập đại phản diện vậy.
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y trong chốc lát, bỗng nhiên giải thích: "Có cái gì mà không tốt. Nàng không phải là người, là hồ yêu. "
Thì ra là hồ yêu, trách không được đại ma đầu nói là chăn hồ ly. Nhưng cho dù thật sự là hồ ly, Phượng Tuyên cũng không muốn lột sống da hồ ly làm chăn cho mình lắm. Phượng Tuyên cảm giác mạch não của mình có chút không theo kịp đại ma đầu, mở miệng: "Nghe nói Hồ tộc đều kết đội thành đàn. Sư huynh, nếu huynh lột da nàng, hồ yêu hồ tộc khác sẽ không bỏ qua cho chúng ta."
"Ngươi không cần lo lắng." Giọng điệu Thích Trác Ngọc mang theo một chút đắc ý: "Đồng tộc của nàng đã bị ta gϊếŧ hết. "
Phượng Tuyên: "......"
Ồ, vậy ta có nên khen ngươi một câu không?
Phượng Tuyên cảm giác hồ yêu dưới mặt đất nghe xong mà sắp khóc rồi.
Đại ca, hung thủ gϊếŧ người như ngươi đừng dùng loại giọng điệu kɧıêυ ҡɧí©ɧ này trước mặt nạn nhân, nói nổ hết 18 đời tổ tông nhà người ta được không?
Phượng Tuyên gãi đầu, xoay chuyển đề tài: "Mấy ngày nay huynh không xuất hiện, là đi bắt hồ yêu sao? "
Thích Trác Ngọc tiếp tục dùng loại giọng điệu thờ ơ nói: "Chỉ là hồ yêu, cần bắt vài ngày thôi. "
Được rồi, có lẽ là cố ý trốn y không đến Trường Nhạc cung. Lòng dạ hẹp hòi tâm cơ cẩu nam nhân.
Phượng Tuyên có nghe nói trong thành Trường An xuất hiện một con hồ yêu hại người, trong những lời đàm tiếu thảo luận của cung nhân, hồ yêu tội ác tày trời, năng lực hủy thiên diệt địa, một ngụm có thể hấp thu tinh khí của hai mươi nam nhân.
Nhưng nhìn thấy Hoa ma ma bị đánh đến thất điên bát đảo trước mắt này, Phượng Tuyên thật sự không thể liên hệ hai người lại với nhau. Đặc biệt là Hoa ma ma còn dùng đôi mắt đáng thương kia cố gắng nhìn y, nếu không phải bị Thích Trác Ngọc che âm thanh thì có lẽ một giây sau sẽ hô to "Sủng hậu tha mạng! "
Chờ đã, chờ đã. Tại sao lại là sủng hậu?!
Phượng Tuyên thở dài: "Sư huynh, ta không muốn cái này. "
Giọng Thích Trác Ngọc nghe không ra biến hóa: "Vì sao? "
"Những thứ huynh tặng ta lúc trước ở Phiếu Miểu tiên phủ, ta dùng cũng không dùng hết." Phượng Tuyên vừa nói vừa vụиɠ ŧяộʍ nhìn Thích Trác Ngọc một cái.
Y nói không có nửa câu nói dối, lúc trước Thích Trác Ngọc mua cho y pháp khí và chăn lông ở Đa Bảo Các chắc đủ dùng đến kiếp sau. Huống hồ mình chỉ là tới thế gian lịch kiếp một năm, nhiều đồ như thế cũng không mang về Cửu Trọng Thiên được.
Nhưng y cho rằng nếu y từ chối Thích Trác Ngọc sẽ nổi giận lung tung cho coi.
Đợi một lát sau, phát hiện tâm tình đại ma đầu cũng không tệ lắm. Cho nên y thật sự không hiểu được tâm tư của người này.
Trong tay Thích Trác Ngọc biến ra một tia lôi kích: "Nếu ngươi không cần, vậy thì gϊếŧ. "
Phượng Tuyên:? Không tới mức đó chứ.
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Phượng Tuyên, Thích Trác Ngọc rốt cục coi như tạm thời "cả tà quy chính", đưa Hoa ma ma đến Tư Thiên Thai chờ xử lý. Dù sao việc Hoa ma ma làm cũng coi như là mưu tài hại mệnh, Trường An có phủ nha chuyên môn xử lý yêu quái gϊếŧ người.
Phượng Tuyên thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng Hoa ma ma không biết cuối cùng có thể bảo trụ một cái mạng hay không, nhưng chỉ cần đừng để hắn tự tay lột da là tốt rồi.
Y là thượng thần Cửu Trọng Thiên, đối với quan điểm sống chết có sự khác biệt rất lớn với phàm nhân.
Đời người ngắn ngủi như hạt sương sớm, coi mạng sống còn quan trọng hơn con ngươi của mình. Nhưng Phượng Tuyên thì khác, cái chết của phàm nhân đối với hắn không phải là điểm kết thúc, mà là điểm khởi đầu. Thân thể bị tiêu diệt, hồn phách tiến vào Luân Hồi lại một lần nữa chuyển sinh. Quay trở lại, Cuộc sống cứ tiếp diễn và tiếp diễn.
Nhưng nhìn thì nhìn, để bản thân tự tay chấm dứt một sinh mạng.
Phượng Tuyên vẫn không muốn.
Phụ thần đã nói sức mạnh của thần là để bảo vệ sự sống và cái chết, không phải để quyết định sự sống hay cái chết.
Hiện tại Phượng Tuyên không hiểu cái gì gọi là bảo vệ sự sống và cái chết, nhưng cũng không muốn đi kiểm soát sinh tử của người ta.
Trên đường trở về Trường Nhạc cung, hai người đều không nói gì.
Phượng Tuyên nằm sấp trên lưng Lục hoàng tử, rất muốn nói chuyện. Dù sao y đã liên tục từ chối đại ma hai lần, luôn cảm giác mạng nhỏ của mình nguy hiểm tới nơi. Nhưng lông đại cẩu Lục hoàng tử cực kỳ mềm mại thoải mái, nằm sấp ở phía trên giống như nằm sấp trong một cục bông. Chứng biếng nhác của y trong nháy mắt bộc phát, có một loại dáng vẻ chết đến gần đầu nhưng cảm giác còn có thể kéo dài thêm nữa.
Đến cửa Trường Nhạc cung, Thích Trác Ngọc đi vào cung điện.
Thật ra phần lớn thời gian khi hai người ở chung một phòng, đều là mỗi người một hướng. Phượng Tuyên ngủ trên giường, Thích Trác Ngọc ở trên tháp thượng gian bên.
Lục hoàng tử sau khi tiến vào cung điện lại biến thành Lục hoàng cẩu.
Nhìn Phượng Tuyên đã đi đến bên giường của mình, lại nhìn Thích Trác Ngọc ngồi trên bên giường tháp thượng. Hay lắm địa vị gia đình Lục hoàng tử tuột dốc, từ có thể ngủ trên tháp thượng, lưu lạc đến chủ động đi cửa ngủ.
Ngủ ngoài cửa thì làm sao?
Là mãnh cẩu thì phải trông cửa! Lục hoàng tử rất thuần thục tiếp nhận thiết lập trông cửa nhà của mình, trong phòng bỗng nhiên an tĩnh lại.
Phượng Tuyên vốn là muốn trèo thẳng lên giường tiếp tục ngủ. Kết quả đến bên giường lại gãi gãi đầu, giống như đang hạ quyết tâm gì đó.
Qua vài giây, y yên lặng đi tới bên cạnh Thích Trác Ngọc, ngồi xuống.
Thích Trác Ngọc nhắm mắt lại, không biết là đang tu luyện hay là đang ngủ.
Phượng Tuyên liếc trộm một cái, trong lòng lớn tiếng: Sư huynh! Huynh đang ngủ à? Huynh đã tuổi này sao không đi tu luyện mà đi ngủ thế? Chẳng phải huynh là kẻ chiến thắng sao? Sao chưa đến canh ba đã ngủ? Huynh ngủ thật à? Nếu huynh ngủ thì ta đi, tiếc quá, vốn muốn tặng huynh một thứ.
Thích Trác Ngọc mở mắt ra, sâu kín mở miệng: "Ồn ào quá."
Ha!
Y đã nói rồi, đại ma đầu biết đọc tâm thuật!!
Thích Trác Ngọc nhìn y khinh bỉ nói: "Ta không phải kẻ ngốc. Nghe thấy tiếng bước chân của ngươi."
"À." Phượng Tuyên nội tâm ha hả một trận, y tin thật.
"Ngươi có việc gì không?" Đêm không ngủ đến tìm hắn nói chuyện, dựa theo trình độ lười biếng kia của y, quả thực là mặt trời mọc đằng tây.
Phượng Tuyên nhớ tới chuyện chính, lục lọi nửa ngày trong ví nhỏ. Ví nhỏ của y là mua ở Đa Bảo Các lần trước, trông như lá sen còn thêu hình mấy con thỏ, bên trong là không gian đựng pháp khí, đồ ăn mặc mà y thường sử dụng, tất cả đều có đầy đủ. Giống như một con chuột yêu thích dự trữ lương thực mùa đông, đeo chéo túi nhỏ của mình tung tăng khắp nơi.
Thích Trác Ngọc chống cằm, chán nản nhìn chằm chằm y trong chốc lát.
Phượng Tuyên lấy ra từ bên trong một miếng ngọc bội, là y đã mua khi Thích Trác Ngọc dẫn y tới Đa Bảo Các lần thứ hai. Kết cấu của Bạch Ngọc Côn Lôn vẫn là pháp bảo mang theo thuộc tính phòng ngự. Y đặt ngọc bội vào trong tay Thích Trác Ngọc: "Sư huynh. Cái này tặng cho huynh."
Thích Trác Ngọc nắm ngọc bội trong lòng bàn tay, nhìn một hồi.
Hắn thờ ơ nói: "Ngươi muốn gì?"
Phượng Tuyên mê man, "? "
Phượng Tuyên: "Không muốn gì đâu. "
Sau đó nhận ra có thể Thích Trác Ngọc có cho rằng y tặng hắn ngọc bội là vì muốn nhờ hắn làm gì đó.
Dừng một chút, Phượng Tuyên giải thích: "Chẳng phải lúc trước huynh đã cho ta rất nhiều thứ sao. Ta cũng không phải loại người có ân không báo đáp, huynh đối tốt với ta, ta cũng đối tốt với huynh. Cho nên có qua có lại, miếng ngọc này ta tặng huynh."
Đương nhiên là dùng linh thạch của ngươi mua.jpg
Giống như len ở trên người cừu, quà tặng cho đại ma đầu đương nhiên phải dùng tiền của đại ma đầu mua.
Phượng Tuyên cảm thấy cách làm của mình không có vấn đề gì.
Ai biết Thích Trác Ngọc nghe xong câu trả lời, không còn vẻ mặt thờ ơ, biểu cảm trở nên cổ quái.
Hắn tuổi còn trẻ đã thành danh, ngoại trừ năm 7 tuổi ở trong hoàng cung trải qua chút cuộc sống khổ cực, về sau ở Phiếu Miểu tiên phủ, bất kể đi tới nơi nào cũng có người lấy lòng tặng lễ vật. Cả đời Thích Trác Ngọc cũng nhận được không ít quà, Lý hoàng đế vì hắn mà vung tiền như rác tạo ra trúc gian tiểu trúc, phàm nhân vì cầu hắn ra tay bắt yêu dâng lên vô số trân bảo.
Hắn chưa từng gặp ai giống như Phượng Tuyên, tặng quà chỉ đơn giản là tặng quà mà thôi. Những thứ Thích Trác Ngọc đưa cho y trước kia cũng chỉ là hứng lên thì làm, chưa bao giờ nghĩ tới muốn y phải làm gì.
Hắn luôn luôn nghĩ rằng tặng quà là một hành động trao đổi lợi ích.
Nhưng Phượng Tuyên lúc này nhìn hắn, con ngươi màu nâu nhạt trong veo, y nói rằng tặng quà cho hắn là bởi vì hắn đối tốt với y.
Đối xử tốt với y?
Thích Trác Ngọc không hiểu nổi Phượng Tuyên.
Trông hắn có giống kiểu người đối xử tốt với người khác không?
Chỉ là chính Thích Trác Ngọc cũng không nhận ra, mình đang khép bàn tay lại, nắm chặt lấy miếng ngọc bội bình thường chẳng phải kỳ trân dị bảo này.
Không biết vì sao trong đầu hiện ra câu nói của hồ yêu ở trong Bách Hoa Lâu, đàn ông sẽ tặng người mình yêu những món quà do chính mình tự tay làm.
Thích Trác Ngọc im lặng nhìn trong chốc lát, tiếp theo ma xui quỷ khiến lên tiếng: "Đây là ngươi tự tay làm? "
Pháp bảo Tu Chân Giới phần lớn đều do tu sĩ tự mình luyện chế trong lò luyện đan, như vậy sẽ tương đối phù hợp với tu vi và linh căn của mình.
Hả? Tự tay làm.
Chẳng lẽ ở trong mắt đại ma đầu, y không phải phế vật sao?
Loại kỹ năng cao cấp như chế tạo pháp bảo này thì Phương Tuyên không có thật.
Chuyện y am hiểu nhất chính là tạo ra phiền phức cho đại ma đầu.
Nhưng.
Tự mình đi mua... Cũng coi như là tự tay đi.
Hơn nữa tự mình đi mua cũng mệt lắm được không!
Động tác rút tiền trả tiền, ngươi cho rằng không tốn sức sao?
Phượng Tuyên do dự một lát, chần chờ rồi ngập ngừng gật đầu: "Coi như là...Phải."
Thoạt nhìn tâm tình Thích Trác Ngọc rất tốt, thậm chí khóe miệng cũng hơi nhếch lên. Đây là một nụ cười vô cùng dễ chịu, khác với khi hắn cười điên cuồng lúc phát điên hoặc nụ cười giả bộ dịu dàng của hắn khi ở Phiếu Miểu tiên phủ.
Đôi mắt hoa đào đẹp đến kinh người kia khẽ gợn sóng, đột nhiên hiện lên ánh nước trìu mến, tràn đầy dịu dàng.
Ánh mắt thâm tình như nhìn cún con. Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, e rằng nữ nhân dù lãnh đạm kiêu ngạo đến đâu cũng sẽ lập tức mềm lòng
Phượng Tuyên nhìn thoáng qua, không kìm được mà cảm khái trong lòng.
Đại ma đầu khuôn mặt tuấn tú này rất có vốn liếng nha, khó trách nhiều nữ nhân vì hắn mà thần hồn điên đảo.
Thích Trác Ngọc đeo miếng ngọc bội lên thắt lưng ngay tại chỗ.
Văn nhân nhã sĩ bình thường, hoặc là người tu chân đều thích treo một ít đồ ở thắt lưng. Có cấm bộ, có túi hương, cũng có dao găm pháp bảo linh tinh. Nhưng Phượng Tuyên rất khi thấy Thích Trác Ngọc đeo những thứ đẹp đẽ như thế này.Cấm bộ
Đang nghĩ đến nhập thần thì bỗng nghe được giọng nói của Thích Trác Ngọc: "Ngươi cho rằng ta giống như những phế vật kia, cần dùng pháp bảo để tăng sức chiến đấu của mình sao."
Ồ. Thì ra là tự tin quá mức. Tuy rằng Phượng Tuyên rất muốn oán thầm một câu nam nhân vì sao ngươi lại tự tin như vậy, nhưng ngẫm lại tu vi Thích Trác Ngọc cao thâm đến mức nhìn cũng nhìn không thấu. Sự tự tin của đại ma đầu không phải là không có lý do.
Phượng Tuyên đưa miếng ngọc bội này chính là pháp bảo dùng để phòng ngự sẽ vì ngăn cản một kích cho chủ nhân mà vỡ vụn.
Nhưng sau khi Thích Trác Ngọc đeo lên, không biết hắn nghĩ như thế nào, tăng thêm một tầng giam cầm phòng ngự cho ngọc bội. Cái này rất giống loại mua khăn trải bàn trở về là vì phòng ngừa làm bẩn bàn, kết quả sau đó lại mua một tấm phủ về vì sợ làm bẩn khăn trải bàn, như thế búp bê Nga vô cùng tận. Cũng là rất không hiểu hành vi mê man này của Đại Ma Đầu.
Làm xong tất cả, Phượng Tuyên vẫn cảm giác được Thích Trác Ngọc rất hài lòng với quà đáp lễ này.
Thích Trác Ngọc liếc y một cái, trong mắt viết rất rõ ràng"Ngươi cho rằng ai cũng khó nuôi, cái này không cần, cái kia không muốn như ngươi sao?"
Phượng Tuyên: "..."
Làm ơn. Ngươi xem mấy thứ ngươi tặng là cái quái gì đi!
Hắn tu vi cao hắn có lý.
Phượng Tuyên đánh không lại đại ma đầu, quyết định thừa dịp tâm tình hắn tốt, uyển chuyển biểu đạt một chút yêu cầu của mình: "Sư huynh. Sau này nếu huynh muốn tặng ta thứ gì đó, có thể là loại tự bỏ tiền ra mua không? "
Ngàn vạn lần đừng đi khắp nơi đánh nhà cướp đồ đưa cho y, Phượng Tuyên cảm thấy thϊếp lập tiên quân chính đạo của Thích Trác Ngọc còn cứu vớt được một chút.
"Bỏ tiền riêng mình đi mua?" Thích Trác Ngọc nhìn y.
"Ừm." Phượng Tuyên ngoan ngoãn gật đầu: "Sư huynh. Huynh xem lúc trước ở Phiếu Miểu tiên phủ, huynh bỏ linh thạch ra mua quần áo pháp bảo, những thứ đó ta rất thích."
Vì gia tăng sức thuyết phục, Phượng Tuyên thậm chí còn dùng một chút thủ đoạn nịnh hót: "Tài lực của sư huynh không ai có thể địch lại, pháp bảo thiên hạ giống như vật trong túi huynh. Muốn mua cái gì mà không mua được chứ, ta cảm thấy không cần phải luôn luôn đi cướp đồ của người khác đâu. Được không? "
Cho dù là ngồi, Phượng Tuyên cảm giác chênh lệch chiều cao giữa mình và đại ma đầu vẫn vô cùng tàn khốc.
Lúc y nói chuyện, một tay chống lên giường thân thể hơi nghiêng về phía trước, cằm hất lên, mắt ngước nhìn Thích Trác Ngọc từ dưới lên trên, hai má phúng phính, màu da như tuyết, dưới ánh nến tựa như nhẵn nhụi đến phát sáng. Đôi mắt hạnh kia bởi vì vấn đề góc độ mà trở nên tròn trịa đáng yêu, đường nét trên mắt cực kỳ rõ ràng, toát lên vẻ lãng mạn tự nhiên và trong sáng.
Thích Trác Ngọc quay đi chỗ khác, yết hầu hơi căng.
Hắn vô định, không biết nhìn chằm chằm chỗ nào phía trước chốc lát, như có điều suy nghĩ: "Ta hiểu rồi. "
?
Ngươi hiểu cái gì thì làm đi.
Phượng Tuyên hoài nghi đại ma đầu căn bản cũng không có tập trung nghe y nói chuyện.
Kết quả buổi chiều ngày hôm sau, Phượng Tuyên triệt để biết Thích Trác Ngọc rốt cuộc hiểu được cái gì.
Y vừa mới đi ra khỏi Đại Minh cung, chuẩn bị hôm nay đi dạo bên ngoài hoàng cung. Vừa đến cửa Minh Đức, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện mấy chục nam nhân mặc hoa phục ăn mặc quý khí nóng bỏng "rầm rầm" quỳ thành một hàng trước mặt Phượng Tuyên.
Phượng Tuyên hoảng sợ, thiếu chút nữa cho rằng là người ta đến trả thù.
Cho đến khi một người đàn ông có tu vi Nguyên Anh kỳ huyễn hóa ra một quyển sổ sách cao hơn Phượng Tuyên trên không trung, sau đó quy củ nói: "Tiểu Thất tiên quân. Đây là sổ sách thu nhập của tất cả linh mạch, tiệm cầm đồ, tửu lâu, linh điền dưới danh nghĩa Thích tiên quân, mời ngài xem qua."
Phượng Tuyên hoảng hốt bay mất cả hồn.
Người đàn ông Nguyên Anh kỳ lại đập xuống một tin tức nặng nề, tất cung tất kính quỳ xuống: "Thích tiên quân ra lệnh. Từ hôm nay trở đi, tất cả linh thạch thu chi dưới danh nghĩa tiên quân đều do ngài quản lý."
_______________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Phượng Hoàng: Sư huynh, sau này huynh có thể dùng tiền của mình mua quà cho ta không?
Đại ma đầu ( điếc có chọn lọc): Sư huynh sau này...đưa tiền cho ta.
Hiểu rồi, phải giao tất cả tiền lương cho vợ.
Chim nhỏ nhà chúng ta mới 16 tủi, quản lý việc nhà rất vất vả đấy.
To Sư huynh: Bạn trai nhỏ cho huynh pháp bảo phòng ngự, hong phải để huynh tăng thêm lớp phòng vệ, lặp lại liên tiếp như búp bê nga đâu nhé.