Phu Quân Yếu Ớt, Cẩn Thận Một Chút

Chương 28.4: Kết thúc (cao h)

Tiểu gia hỏa vùi đầu vào ngực hắn, mυ'ŧ nhẹ cổ hắn. Hắn có thể nghe thấy tiếng môi nhỏ đang mυ'ŧ cổ họng hắn, cũng có thể cảm nhận được cái lưỡi nóng ẩm đang liếʍ láp da hắn, du͙© vọиɠ bắt đầu quét qua người hắn, có một nguồn nhiệt chạy qua lưng hắn, hạ thân bắt đầu nhảy lên dán vào giữa hai chân nàng.

Bàn tay to của hắn trượt vào giữa đùi nàng, nhào nặn bờ mông mềm mại, hắn hôn lên cái lưỡi nhỏ thơm tho nàng đưa tới, dùng sức hút gia tăng nụ hôn nồng nhiệt. Bàn tay to không đợi được kéo tiết khố của nàng, tiến vào rãnh mông. Trong lúc xoa bóp hắn đi xuống tìm được lỗ hoa, sau đó vội vàng rút lại.

“Ưm… Bảo bối… Nàng cứ như vậy… Ta không nhịn được…”

“Sao phu quân phải chịu đựng…” Thi Mặc Nhi nũng nịu nói, ôm cơ thể Lăng Hoàng, tiến về phía trước, chân để trên eo hắn cũng thu lại, cơ thể buông lỏng khiến bàn tay hắn vòng qua eo nàng thuận lợi trượt vào lỗ hoa… dính một mảng dịch ướt nóng: “Phu quân ~ vết thương của ta đã lành rồi…”

Lăng Hoàng thở hổn hển, tiểu gia hỏa đã ướt đẫm, ngón tay hắn chạm nhẹ vào lỗ hoa là có thể cảm nhận được sự trơn trượt chỗ đó, thịt hoa tại miệng huyệt nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay đang cọ xát, lý trí bị đốt cháy.

Thi Mặc Nhi to gan dùng hai tay đẩy nhẹ Lăng Hoàng, để hắn nằm thẳng, nàng mượn lực ngồi lên bụng dưới của hắn. Lúc này, côn ŧᏂịŧ to dài cương cứng của hắn đang chạm vào bụng dưới của nàng.

Tiểu gia hỏa đỏ mặt, đôi mắt đẹp khẽ nhướng lên, hàng mi khép hờ, hai tay nhỏ run run cởi y phục trên người mình…

L*иg ngực Lăng Hoàng phập phồng nhìn tiểu kiều thê đang quyến rũ mình. Hắn dùng hai tay đỡ eo nàng, không nhịn được nâng hạ thân lên một chút, làm côn ŧᏂịŧ to dài cọ xát với chân tâm của nàng.

“Ưm… bảo bối… giúp ta…” Du͙© vọиɠ càng ngày càng mạnh, tiểu gia hỏa chỉ cởi chiếc thắt lưng mỏng manh, ngượng ngùng che mặt, chiếc áo khoác đơn được nới lỏng buông thõng sang hai bên, hai quả anh đào nhô lên thoắt ẩn thoắt hiện, cảnh này nhìn trong mắt quả thật như muốn ăn thịt hắn, du͙© vọиɠ trướng đến đau đớn, rốt cuộc không kiềm chế được trầm giọng, dỗ nàng.

Ngay khi Thi Mặc Nhi bỏ bàn tay nhỏ đang che mặt mình xuống thì đã bị hắn kéo qua đặt trên côn ŧᏂịŧ sưng to của hắn.

“Phu quân…”

“Bảo bối… Ta nhịn lâu lắm rồi… A… Mau sờ ta…”