Lăng Hoàng cười khẽ, hạ thể của hắn đã dựng đứng, trộm cọ vào hạ thể của nàng, tiểu gia hỏa vắt hai chân vòng qua eo hắn, như vậy cũng tiện cho phân thân của hắn cọ vào lỗ nhỏ của nàng, thậm chí dươиɠ ѵậŧ to dài còn có thể đánh vào rốn trên bụng nàng.
Hơi ấm của nước và nhịp nhấp nhô của hắn thổi bùng ngọn lửa tình yêu của hai cơ thể.
Lăng Hoàng nắm lấy cặp mông mềm mại của tiểu gia hỏa, nhẹ mở ra để miệng lỗ hoa mở ra…
Miệng lỗ hoa hé mở, hơi nóng tràn vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ lỗ hoa. Thi Mặc Nhi hít vào một hơi, cảm thấy có ít nước đã vào hạ thể, giây tiếp theo dươиɠ ѵậŧ to dài xông thẳng vào làm một chút nước bên trong bị đẩy ra ngoài. Tiểu gia hỏa bị như vậy, tim đập loạn một nhịp, nàng mở to mắt, ngẩng đầu hờn dỗi nhìn Lăng Hoàng.
“Hừm, bảo bối, nàng ngủ của nàng đi…” Lăng Hoàng một bên an ủi cái đầu nhỏ của Thi Mặc Nhi, để nàng dựa vào vai hắn, một bên nhẹ giọng dỗ dành bên tai nàng: “Sẽ không mệt, làn này sẽ không khiến nàng mệt, được không…” Nói xong thân dưới đẩy lên một cái, làm toàn bộ côn ŧᏂịŧ to dài đi vào trong hoa huyệt, đứng yên bất động, cảm nhận được hơi ấm thiêu đốt trong đường đi.
“Ha… Ha…” Thi Mặc Nhi có thể biết độ to dài tiến thẳng vào động hoa, bụng nhỏ lắc lư, tiếng thở dốc từ trong miệng truyền vào tai Lăng Hoàng.
“Bảo bối… Nàng dựa vào ta… Nàng cứ ngủ đi… A… A…” Hắn vỗ nhẹ vào gáy tiểu kiều thê, để nàng dựa vào hõm vai hắn, thân dưới đẩy từng chút, bắt đầu chậm rãi di chuyển.
“A… Ưm… Nóng…” Thời tiết nóng nực, hai người vừa hoan ái, vào nước ấm cơ thể mới thả lỏng, thân dưới hắn dần dần đẩy ra đẩy vào với tốc độ nhanh hơn, hơi nóng chen vào rồi lại rút ra… Thi Mặc Nhi rêи ɾỉ.
“Ưm… Cái gì nóng… Hửm? Nước nóng, hay cái này nóng…” Dươиɠ ѵậŧ to dài từ từ rời khỏi rồi lại đâm sâu vào: “A ưm… Bảo bối…Bên trong nàng cũng rất nóng…”
Tiếng nước xô vào nhau khiến bên dưới nơi hai người giao nhau bắt đầu lớn hơn…
Sao Thi Mặc Nhi còn ngủ được chứ, nàng mở miệng nhỏ ra cắn vào vai hắn.
“A…” Lăng Hoàng bị đau, nhưng trong lúc hoan ái bất luận một kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhỏ nào cũng đều là tình thú, tiểu gia hỏa cắn hắn một cái, hắn lại cắm vào sâu hơn: “A… Vật nhỏ… Đâm vào trong… A ưm… Bên trong đang ăn ta… A oh…”
“A ha… Sâu quá…” Thi Mặc Nhi bị đâm đến miệng tử ©υиɠ, nàng hoảng hốt hét lên.
“Là nơi này sao… A… Vật nhỏ…Sâu không… A… Oh… Chặt quá… Bảo bối… Ta không lấy ra được…” Lăng Hoàng biết điểm G của tiểu gia hỏa, rút ra ngoài rồi lại cắm mạnh vào miệng hoa tâm, côn ŧᏂịŧ bên trong điên cuồng đảo loạn.
“A… Không cần… Sâu quá… Phu quân… ưm…” Thi Mặc Nhi cảm thấy côn ŧᏂịŧ to dài tiến vào sâu trong nỗi sợ hãi của nàng, nhưng lại kèm theo kɧoáı ©ảʍ tột độ, nàng đành phải bất chấp cắn vào vai phu quân.
“Ha… Bảo bối… Để nàng cắn… ưm… Phía dưới của nàng cũng cắn ta… Ưm… A… oh oh… Thì tốt rồi… Bảo bối cắn chặt ta… A…”
Lăng Hoàng lại đưa đẩy một cách thô bạo, hắn vòng hai tay qua eo tiểu gia hỏa khiến nàng dính sát vào mình. Da thịt của hai người dán vào nhau, bụng nhỏ của tiểu gia hỏa dán vào bụng nhỏ của mình. Theo độ sâu hắn đâm vào, bụng dưới của hắn cũng có thể cảm nhận được ấn ký phân thân hắn tạo ra. Si mê ôm chặt tiểu gia hỏa, đẩy hông thật nhanh, tiếng bọt nước trong thùng gỗ và tiếng bạch bạch bạch vang vọng khắp gian phòng…
Cho đến khi hắn rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi vào miệng hoa huyệt, tiểu gia hỏa ngửa đầu phát ra tiếng thở dốc quyến rũ…
Hai người thở hồng hộc một lúc lâu cũng không bình tĩnh lại được, cũng may bên cạnh đã chuẩn bị nước nóng, Lăng Hoàng đứng lên, tiếng nước tí tách vang lên.
Ôm tiểu gia hỏa lau sạch, hắn lấy mảnh vải quấn kín người nàng rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Nhiệt độ thoải mái trong sương phòng khiến Thi Mặc Nhi thở dài gục đầu, nàng thấy buồn ngủ.