Phu Quân Yếu Ớt, Cẩn Thận Một Chút

Chương 24.6: Bị tập kích (2) (caoh)

Hình ảnh hai người phản chiếu trên gương đồng, nam tử cúi người dựa vào nữ tử, một tay hắn ôm eo, tay còn lại vòng đến xoa bóp nhũ thịt, nhũ thịt bị hắn bóp biến dạng. Nhũ hoa ở giữa khe hở ngón tay đứng thẳng, cơ thể thiếu nữ hồng hào, nam tử lưu lại dấu hôn ở bả vai và lưng nàng, thân dưới đập mạnh vào bờ mông trắng nõn mềm mại, phát ra âm thanh bạch bạch bạch dâʍ đãиɠ.

“Ưm a… Bảo bối… A… Nàng xem… Lúc hoan ái nàng xinh đẹp đến mức nào… A ưm…” Lăng Hoàng nói, Thi Mặc Nhi lén nhìn gương đồng, nàng lập tức thẹn thùng rời tầm mắt, nhưng Lăng Hoàng lại giữ cằm tiểu gia hỏa, buộc nàng phải nhìn cảnh tượng trong gương đồng: “A… Bảo bối… Nàng lại co rút… Thích sao… A… Bảo bối, dựa lại đây… Ưm… Dựa vào ta…”

Lăng Hoàng thì thầm bên tai nàng, dỗ tiểu gia hỏa dựa vào người mình, quay đầu hôn lên môi tiểu gia hỏa, hôn môi trong lúc hoan ái cũng kịch liệt, nước bọt trong miệng chảy ra, tiểu gia hỏa bị hôn, hai tay ngửa ra sau ôm cổ Lăng Hoàng, côn ŧᏂịŧ dưới thân vì tiểu gia hỏa ngồi thẳng cũng rút da một nửa, giọng nữ rêи ɾỉ: “Ưm…”

“Ngoan… Bảo bối… Ta lập tức cắm vào…” Hai tay Lăng Hoàng di chuyển xuống đùi nàng, dùng ít lực, Thi Mặc Nhi cảm thấy hai chân nàng đã rời khỏi mặt đất: “Bảo bối, ôm cổ ta… Úc… Rớt ra… Ưm…” Côn ŧᏂịŧ rời khỏi động hoa một ít, hai người đều thở gấp.

Lăng Hoàng bế tiểu gia hỏa lên, đôi tay đặt dưới đùi nàng, cố định tư thế nàng trong ngực hắn.

Thi Mặc Nhi nhìn thấy tư thế xi tiểu tiểu hài tử trong gương đồng, nàng xấu hổ nức nở.

“Bảo bối đừng khóc… đây là yêu nàng… ưm… phu quân tiến vào… tới… Ưm…” Con chim to dài của Lăng Hoàng đặt lên miệng hoa huyệt, nhiều lần bị mở ra: “Aiss… ướt quá… ưm…” Lăng Hoàng lấy lại bình tĩnh, côn ŧᏂịŧ đè lên miệng lỗ hoa, tay hắn buông lỏng, đẩy cả cây gậy vào, vì trọng lực tiểu gia hỏa hạ xuống nên cả cây đẩy vào bên trong.

“A…” Nàng thở hổn hển yêu kiều rêи ɾỉ.

“Ưm a… Sâu không… Bảo bối… Cắm vào lòng nàng chưa… A…” Tư thế này, mỗi lần hắn rút ra là gần hết cây gậy, rồi theo cơ thể nàng hạ xuống mà cắm cả cây gậy vào. Cánh tay hắn dùng lực, phối hợp với tốc độ của hắn mà đẩy lên, từng chút đâm vào cơ thể tiểu gia hỏa: “Ưm… A oh… Bảo bối… Nàng nhìn trong gương đi… A… Phu quân cắm nàng thế nào… Nàng xem… A…”

Hắn tiến lên hai bước, dươиɠ ѵậŧ to dài vặn vẹo trong lỗ hoa, Thi Mặc Nhi kêu lên, đường đi lại bắt đầu một đợt co rút nhanh chóng. Hai người hoàn toàn hoan ái trước gương đồng, đôi mắt mê ly của Thi Mặc Nhi nhìn gương đồng, trong gương cơ thể nàng đỏ bừng, y phục đã sớm không còn, nàng trần trụi tựa lưng vào ngực hắn, hai chân bị tách ra, có thể nhìn thấy hoa huyệt không sót chỗ nào. Phân thân tím đỏ sưng to không ngừng ra vào. Dâʍ ɖị©ɧ rỉ ra từ lỗ hoa trong lúc giao hợp bị đánh không ngừng nhỏ giọt xuống đất. Hai nhũ thịt theo động tác đưa đẩy dưới thân không ngừng đong đưa, nhũ hoa đã cứng như hòn đá nhỏ… Cảnh tượng thơm tho, kiều diễm làm hoa huyệt càng co chặt hơn…

“A ưm… Bảo bối… Nàng thật hưng phấn… Kẹp chặt thật… A… Thích không… Thích phu quân cắm nàng không… Ưm… Nàng xem… Cái miệng nhỏ này của nàng… Ăn giỏi quá… A ưm… Vẫn muốn cắm… Cắm thật sâu… Đề nàng ăn… A ưm… Ăn ngon không…”

Lăng Hoàng cũng thấy côn ŧᏂịŧ của mình trong gương đồng, hắn ra sức đâm thọc, hoàn toàn đi vào trong hoa huyệt. Có mấy lần dùng sức quá mạnh, lúc côn ŧᏂịŧ rút ra có thể nhìn thấy hắn qυყ đầυ sưng đỏ của hắn…

“A a a a… Phu quân… Từ bỏ… Ta không được… tê… tê quá…”