Phu Quân Yếu Ớt, Cẩn Thận Một Chút

Chương 22.2: Thử (3)h

Người tên Tiểu Thiến chính là nha hoàn bên người Lâm Tuyết Vũ.

“Ưm ưm… ư… ưm…”

Chỉ thấy Lăng Thiêu dùng một tay đỡ gáy Tiểu Thiến, không ngừng đẩy hông về phía trước, dùng hết sức đẩy dươиɠ ѵậŧ vào cổ họng nàng ta. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra Tiểu Thiến đã được dạy dỗ, chỉ thấy nàng ta vặn vẹo tư thế và đầu, đổi hướng, nỗ lực phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ to dài, giúp bản thân không thấy khó chịu vì côn ŧᏂịŧ vào quá sâu, thứ hai là dựa vào kĩ năng của miệng hầu hạ Lăng Thiên sảng khoái.

Mà nữ nhân Lăng Thiên kéo kia chính là Lâm Tuyết Vũ…

Hắn xé y phục nàng ta ra, một tay thâm nhập vào trong, xoa bóp hai bầu ngực.

“Mυ'ŧ tiếp… A… Tiểu tiện nhân… Ta xem ngươi có thể ăn hết không… Ưm… A… Tuyết Nhi… A… Nằm vào kia đi…” Hạ thân Lăng Thiên tăng tốc, cũng thúc giục Lâm Tuyết Vũ xoay người lại nằm lên một cái ghế đá khác, một tay nâng mông nàng ta lên, tùy ý đẩy váy nàng ta sang một bên, ngón tay lướt qua tiết khố, cắm vào tiểu huyệt: “A… Bên trong đã ướt đến vậy sao…. A… là vì vừa bị liếʍ sướиɠ… A… Hay là do nhìn ta cắm nha hoàn của ngươi… mà hưng phấn….”

“Ưm a… a ha…” Tiểu huyệt Lâm Tuyết Vũ bị hai ngón tay đâm thọc, nàng ta ngửa đầu rêи ɾỉ.

“Có muốn không… Ưm… Muốn cái gì… Nói…”

“Muốn…”

“Nói đi… Cái miệng nhỏ vừa liếʍ giỏi như vậy… Dùng cái miệng nhỏ đó nói…”

“Muốn dươиɠ ѵậŧ của phu quân…”

Lăng Thiên gần như muốn bắn tinh ở trong miệng Tiểu Thiếu thì lập tức rút ra, vung tay hất Tiểu Thiến ra. Một tay hắn ta giữ mông Lâm Tuyết Vũ, tay còn lại đưa dươиɠ ѵậŧ to dài sắp bắn tinh vào lỗ nhỏ: “Ưm a… Kẹp ta… Kẹp ta… Mau kẹp… A… Bắn… Nương tử… Bắn cho ngươi… A… Vui không… A ư ư…”

Tất cả kɧoáı ©ảʍ Lăng Thiên tích tụ trong miệng Tiểu Thiến bùng nổ trong cơ thể Lâm Tuyết Vũ. Tiểu Thiến ở bên cạnh sặc sụa, nàng ta nheo mắt nhìn hắn ta đang đè lên người tiểu thư nhà mình, giống động vật nằm sấp ra vào lỗ nhỏ của nàng ta.

“Ưm… Nương tử bình thường gọi ta là tướng công… Sao bây giờ tao nhã như vậy? Hả? Gọi phu quân?” Lăng Thiên ghé lên người Lâm Tuyết Vũ, dán vào lỗ tai nàng ta, nói: “Đang gọi ta? Hay học người khác gọi phu quân người ta…”

Cơ thể Lâm Tuyết Vũ giật nẩy, sợ đến mức hoa huyệt lập tức co chặt.

“A… Bướm nhỏ kẹp chặt… A… Sao… Nói đúng rồi… A… Ngươi đúng là tiểu tiện nhân… Ta cắm chết ngươi… Thao chết ngươi… Nhớ đến người nào… A… Kẹp chặt như vậy…”

“A a a… Tướng công…” Tiếng kêu to của Lâm Tuyết Vũ đã đồng bộ với tiếng cơ thể va chạm, nam nhân phía sau không quan tâm chút nào, hắn chỉ lo phát tiết, hai tay vỗ mông nàng ta, đối đãi với nàng ta như với động vật.

Nàng ta cắn chặt môi khóc nức nở, trừ kêu to thì không thể làm gì khác. Đột nhiên, nàng ta cảm thấy lạnh sống lưng, lúc này nàng ta mới phát hiện nam nhân phía sau đã đổ một ấm trà nguội lên người nàng ta.

“Chết tiệt… Cơ thể cũng không lả lướt bằng nàng ta… A ha…” Lăng Thiên cúi người cọ lên tấm lưng ẩm ướt của nàng ta, hai tay vòng qua trước ngực bóp nhũ hoa: “A ưm… Cơ thể đó… Mùi vị… A ưm…”

Trên cái cây ở phía bên kia, Thi Mặc Nhi đã vùi mặt vào ngực Lăng Hoàng, nàng không muốn nhìn cảnh tượng Lâm Tuyết Vũ và nha hoàn cùng hầu hạ Lăng Thiên.

Lăng Hoàng lạnh lùng nhìn tên nam nhân đang coi nữ tử dưới thân là nàng, trong mắt hắn ngưng tụ sát ý, khóe mắt nhìn thấy con chim bay lượn trên bầu trời đêm, hắn ôm Thi Mặc Nhi giẫm lên cành cây, phi thân rời đi…

Thi Mặc Nhi vòng tay ôm cổ Lăng Hoàng, tiếng rêи ɾỉ đằng sau nhỏ dần.