Phu Quân Yếu Ớt, Cẩn Thận Một Chút

Chương 21.2: Ghen (2) (Caoh)

“A, oh oh, ưm… Bảo bối bảo bối… Ta cắm nàng đến cao trào… Ưm a… Nàng chỉ có thể để ta cắm. Ưm a… kẹo chặt quá… A… Bảo bối… Cắn chặt quá… Không nhúc nhích nổi. A a… A a… Ưm a… Oh, bảo bối, ta cắm sâu không… A… Có thích không… Ư…”

Lăng Hoàng đè lên người Thi Mặc Nhi, đầṳ ѵú của tiểu gia hỏa vì những cú thúc của hắn mà không ngừng cọ xát vào ngực hắn. Hiện giờ Lăng Hoàng đã ghét bỏ lớp vải trên người nàng, nóng lòng không chờ nổi muốn nếm cơ thể trần trụi của nàng. Hắn xé toạc lớp áo đơn của nàng, xoa bóp hai bầu vυ' hồng hào. Hai tay bóp véo, nhũ thịt tràn ra từ khe hở ngón tay, hai viên anh đào nhếch lên, hắn vùi đầu trong đó gặm cắn, hàm răng cắn đầṳ ѵú, nhẹ nhàng lôi kéo, kɧoáı ©ảʍ trên hai đầṳ ѵú kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ thể Thi Mặc Nhi, lỗ hoa lại khép chặt.

“A…” Không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ tích tụ, Thi Mặc Nhi cong người lên, hai chân không chịu được chỉ có thể đặt trên mặt đất, ngón chân co vào nhau…

“Ưm…” Động tác dưới thân của Lăng Hoàng không dừng lại chút nào, dươиɠ ѵậŧ to dài vừa rút ra ngay lập tức đã lấp đầy lỗ nhỏ: “Ưm o… cơ thể của bảo bối… Sao cắm bao nhiêu cũng không no…” Bướm nhỏ lại bắt đầu co thắt, lại cao trào: “A… bảo bối thoải mái lắm đúng không… Ta thao nàng có thoải mái không… Ưm…”

Hắn không ngừng ra vào, điên cuồng đưa đẩy, toàn bộ phòng tắm tràn ngập mùi du͙© vọиɠ và tiếng da thịt đập vào nhau càng lúc càng nhanh…

“Ahhh…”

“Nàng muốn nhanh đúng không… ưm… có thích mạnh như này không… A… Còn không mau … ưm …. có thích không … ưm…”

“A… phu quân… không được…”

“Được… ưm… có thể … lại đến… ưm…” Lăng Hoàng buông bầu vυ' đã hằn dấu tay ra, sau khi bỏ rơi cặp nhũ hoa đã hằn đầy dấu tay, hắn đứng thẳng dậy, hai tay giữ lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, tiếp tục thao nàng. Hắn có thể thấy rõ bụng dưới nàng nổi lên hình dạng dươиɠ ѵậŧ của hắn sau khi bị hắn thâm nhập. Ấn kí ở bụng dưới của nàng là hình dạng của hắn, nó phác họa rõ hình ảnh hắn đi vào cơ thể nàng. Mắt hắn đỏ ngầu, công khai tuyên bố chủ quyền: “A… Bảo bối… Nàng chỉ thuộc về một mình ta… A… Chỉ có thể để ta… cắm vào trong… A… Bảo bối… Nói nàng chỉ của một mình ta… nói…”

Thi Mặc Nhi chỉ có thể há miệng thở dốc, nhưng lực đẩy và tốc độ đưa đẩy của hắn càng ngày càng mạnh. Hắn dùng một tay vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng của nàng, xoa đôi môi đang rêи ɾỉ của nàng, bắt nàng nói lời thề chỉ thuộc về một mình hắn…

“Chỉ… Ư a… A a a … Chỉ phu quân… phu quân… một mình…”

Lăng Hoàng nghe tiểu gia hỏa hổn hển nói ra lời hứa chỉ của mình hắn khiến sự hứng thú của hắn được đẩy đến cực hạn: “A… Bảo bối… Ngoan… Ưm…” Dươиɠ ѵậŧ trướng đau chỉ muốn phát tiết.

Bướm nhỏ của vật nhỏ đã trở nên sưng đỏ vì bị chèn ép quá lâu, thịt non bên trong cũng dựng đứng lên. Lòng bàn tay to của Lăng Hoàng ấn vào bụng dưới của tiểu gia hỏa khiến đường đi vốn đã bị ép chặt giờ càng chặt chẽ quấn lấy dươиɠ ѵậŧ to dài đang cắm vào, hắn đưa ngón cái xuống dưới khảy hoa châu cương cứng…

“A a a a a a…” Thi Mặc Nhi cảm thấy một luồng nhiệt nóng chảy khắp cơ thể, nàng căn bản không nhịn được… Hoa huyệt phun ra dịch nóng… Phun lên phân thân của Lăng Hoàng, một ít tưới lên bụng dưới của hắn, sự ấm áp khiến hắn vô cùng sung sướиɠ…

“A… Bảo bối… Nàng triều phun… Thoải mái đến vậy sao… Ưm… Bên trong điên cuồng cắn ta… Ưm… Bảo bối… Muốn bắn… Bắn cho nàng… Bắn hết cho nàng… Bắn đầy được không…. Ư oh oh oh…” Lăng Hoàng nắm chặt eo tiểu gia hỏa, đẩy côn ŧᏂịŧ vào chỗ sâu nhất, ấn mạnh vào miệng lỗ hoa bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào hoa tâm khiến Thi Mặc Nhi không ngừng run rẩy…

“A… Thích không… Ưm…” Côn ŧᏂịŧ trong lúc bắn tinh lại co rút từng chút một, số tϊиɧ ɖϊ©h͙ hoa huyệt không chứa hết cũng theo côn ŧᏂịŧ vừa rút ra vừa cọ xát mà phun ra ngoài rất nhiều, chất lỏng dưới những cú thúc mạnh tạo ra âm thanh dâʍ ɭσạи.