“Ưm ưm ưm…” Thi Mặc Nhi cảm thấy miệng nàng đã tê mỏi, nước bọt chảy ra nhỏ giọt xuống mặt đất…
“Bảo bối… Muốn tới… A…” Tốc độ đưa đẩy hông của Lăng Hoàng nhanh hơn, đẩy mạnh một cái thâm nhập vào cổ họng tiểu gia hỏa, xuất tinh…
“Ưmm…” Thi Mặc Nhi bị một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm sặc, lông mày nàng nhíu chặt nhắm hai mắt lại, Lăng Hoàng nhìn đến đau lòng, hắn lập tức rút cự vật ra, nó vẫn đang xuất tinh bắn lên mặt, khóe miệng tiểu gia hỏa…
“Khụ khụ khụ khụ…” Thi Mặc Nhi ho khan, phun ra một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙…
“Bảo bối… Không sao… Xin lỗi… Ta không nhịn được…” Lăng Hoàng ngồi xổm xuống lau khuôn mặt nhỏ của Thi Mặc Nhi, trên mặt tiểu gia hỏa dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, chất lỏng trắng đυ.c vẫn còn dính trên môi đỏ mọng.
“Ha ha… ha ha…” Thi Mặc Nhi thở phì phò, ánh mắt mê ly, nàng liếʍ khóe môi, vô tình liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào miệng rồi nuốt xuống.
Cổ họng hắn cuộn lên cuộn xuống, hắn không nhịn được đặt vật nhỏ xuống, đẩy hai chân nàng ra, đỡ cự vật to dài đến trước miệng huyệt ướt đẫm: “Ha… bảo bối… âʍ ɦộ nhỏ của nàng ướt đẫm… hay… ưm… nàng muốn sao…” Qυყ đầυ đẩy vào lỗ hoa, bướm nhỏ run rẩy.
“Phu quân…” Cảm giác trống rỗng trong cơ thể lại bắt đầu lên men: “Muốn…”
“Ưm… Nàng muốn gì… A… Bảo bối… Nói ta biết… Nàng muốn gì…” Lăng Hoàng ngồi quỳ ở giữa hai chân nàng, côn ŧᏂịŧ không ngừng đùa nghịch đυ.ng vào bướm nhỏ, dâʍ ɖị©ɧ đã sớm dính đầy lỗ hoa, qυყ đầυ đè lên miệng huyệt muốn tiến vào…
“Muốn phu quân… Ta muốn phu quân…” Thi Mặc Nhi nằm trên mặt đất, hai chân vòng lấy eo hắn, hai tay nhỏ vươn ra vùng vẫy trong không khí, muốn bắt lấy hắn.
“… Ưm… Bảo bối, nàng là của ta… Là của một mình ta… A… Nàng ướt quá… A… Lại trơn tuột… Ưm a…” Lăng Hoàng sắp hết kiên nhẫn: “Bảo bối… Nói… Muốn ăn dươиɠ ѵậŧ lớn của phu quân… A…” Hắn đỡ lấy cự vật nhắm ngay hoa tâm, dùng sức một cái thâm nhập vào một chút. Dù mới tiến vào một phần nhỏ thịt non, bướm nhỏ đã gấp gáp không chờ nổi quấn lấy nó…
“A… Muốn… Muốn côn ŧᏂịŧ lớn của phu quân… Ưm…”
“A… Bảo bối hút chặt quá… A ưm… Muốn thế nào… Muốn ta cắm vào phải không… A…” Hắn từ từ tiến vào thêm một ít…
“Ưm a… Phu quân cắm vào… Cắm vào đi…” Thi Mặc Nhi nói theo lời dâʍ đãиɠ, eo nhỏ càng ngày càng dùng sức, muốn hút toàn bộ côn ŧᏂịŧ vào cơ thể mình.
“A… Bảo bối… Cho nàng mυ'ŧ… A… Kẹp lấy… bảo bối… Nàng muốn ta đi vào… hay không muốn ta đi vào…” Lăng Hoàng cắm vào hơn nửa cây, hành lang chặt chẽ bị kéo căng ra, nếp gấp bên trong bám chặt cự vật, vừa đẩy ra lại mυ'ŧ vào: “A… Bảo bối… Đợi ta…” Lăng Hoàng hoàn toàn không còn kiên nhẫn, hắn đẩy hông rút gần hết cự vật ra, khi tiểu gia hỏa đang nức nở hắn lại mạnh mẽ đâm vào, cả cây côn ŧᏂịŧ hoàn toàn đi vào.
“A!” Hai người đồng thời thở hổn hển, Lăng Hoàng ngẩng đầu lên, dùng sức xoay eo liều mạng đẩy cự vật về phía trước, bên ngoài nơi riêng tư đang kết hợp chỉ còn hai viên trứng dái. Tiểu gia hỏa bị đâm đến tử ©υиɠ, cơ thể không nhịn được run rẩy, đạt kɧoáı ©ảʍ trong chốc lát, tay chân ôm lấy eo và bụng hắn cuộn tròn, hai tay ghì mạnh trên lưng hắn hằn ra vết đỏ, lỗ hoa bên trong co rút, run rẩy dữ dội.