Nàng sợ, Lăng Hoàng biết. Hắn đoán chắc tối nay thuyền hoa sẽ xảy ra chuyện, rơi xuống nước là hắn cố ý nhưng hắn không ngờ vật nhỏ sẽ nhảy xuống cứu hắn, một màn trong nước kia vẫn trào dâng trong l*иg ngực hắn. Cuối cùng hắn cũng nhận ra nàng đã phá vỡ, tiến vào thế giới lạnh như băng của hắn. Nàng vượt qua dòng nước, vì hắn mà đến, kéo hắn ra khỏi vực sâu.
“Đúng. Ta cố ý.” Hắn nâng mặt tiểu gia hỏa lên, thẳng thắn thừa nhận. Quả nhiên, giọt nước mắt kia lăn xuống, hắn liếʍ mắt nàng, nếm được vị mặn.
“Chàng có biết rất nguy hiểm không!” Thi Mặc Nhi nghe xong câu này, nàng quay mặt đi, tức giận trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng nàng bắt đầu phát tiết nỗi sợ hãi trong lòng.
“Chàng có biết ta sợ hãi đến mức nào không!” Nàng tát nước trong thùng làm bọt nước văng tung tóe.
“Nếu chàng không bơi tốt, nếu ta không biết bơi… Nếu…” Lăng Hoàng hôn lên môi Thi Mặc Nhi, vươn đầu lưỡi liếʍ cánh môi đang khép chặt, tiểu gia hỏa tức giận, không chịu mở ra.
“Là ta sai…” Hắn thì thầm ở giữa môi nàng: “Ta không tốt…” Hắn biến thành liếʍ môi nàng: “Nương tử đừng bỏ mặc ta, được không…” Nhân lúc tiểu gia hỏa hơi mềm hắn lập tức tách hai cánh môi nàng ra, thâm nhập vào miệng nàng, một tay luồn qua mái tóc ướt giữ gáy nàng, một tay giữ eo nàng lại khiến hai người sát vào nhau. Cái lưỡi ấm áp đảo loạn từng chỗ trong miệng nàng, móc lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh thơm tho, tiếng mυ'ŧ tấm tắc, hắn đoạt đi hơi thở và ý thức nàng.
“Ưm…”
Lưỡi hắn vẫn tiến vào sâu hơn, hơi thở của Thi Mặc Nhi không ổn định, đầu nhỏ bị hắn giữ, dùng chút sức đẩy đầu nhỏ của nàng về phía trước khiến hắn càng tiến sâu vào cổ họng của nàng hơn. Hắn đổi hướng, mυ'ŧ liếʍ hôn sâu đều điên cuồng và càn rỡ hơn bao giờ hết.
Cho đến khi hai người không thể nuốt nước bọt dính trên khóe miệng và cho đến tận lúc tiếng hít thở của hai người phát ra với tiếng thở dốc, cuối cùng cần thở gấp hai người mới dừng lại.
Môi tiểu gia hỏa đỏ bừng vì hôn.
“Thi Thi…” Hắn đột nhiên gọi nàng bằng nhũ danh, vòng tay qua eo nàng, ôm vật nhỏ vào lòng. Hắn cắn nhẹ vào vành tai tiểu gia hỏa, gặm cắn: “Bảo bối… hắn gọi nàng là Thi Thi…” Hắn khàn giọng nói bên tai nàng một câu…
Tai Thi Mặc Nhi bị cắn, nàng giật mình, cơ thể ngửa ra sau, bụng nhỏ đυ.ng phải nơi nào đó đã nóng rực.
Hắn hôn xuống, gặm cắn cổ nàng.
“Bảo bối, hắn quen nàng?” Hắn lại cắn vai nàng tạo dấu răng nhợt nhạt trên đó.
“Ưm…” Thi Mặc Nhi nhún vai, nàng chưa kịp hiểu câu hắn hỏi hắn đã nhấc người nàng lên, để nàng ngồi lên chân hắn, hai chân nàng quấn lấy eo hắn, như vậy nàng chỉ có thể mở rộng hai chân dính sát vào người hắn.
Hắn hơi dùng sức đẩy ra, làm dươиɠ ѵậŧ sưng to cọ vào bướm nhỏ qua lớp vải mỏng. Nàng không thể khép chân lại, dòng nước ấm trong thùng gỗ cũng vì động tác của hắn mà xô vào bướm nhỏ của nàng…
“A…” Cơ thể Thi Mặc Nhi bắt đầu nóng lên…
Hai người ở trong thùng gỗ, dòng nước bị hắn đẩy hướng toàn bộ về phía nàng làm ướt đẫm y phục mỏng manh. Lớp vải mỏng như một lớp da dính chặt vào người nàng. Đầṳ ѵú nhỏ trên bộ ngực sữa đứng thẳng hiện ra dưới lớp vải trắng trong suốt: “Bảo bối… Hai ngươi quen nhau nhau sao…” Lăng Hoàng ngậm lấy, cách lớp vải mỏng hắn dùng đầu lưỡi trêu chọc đầṳ ѵú nhỏ, lại lặp lại hỏi.
“Không… Không quen…” Cuối cùng Thi Mặc Nhi cũng hiểu hắn đang hỏi gì.
Dươиɠ ѵậŧ thô dài của hắn cách lớp vải mỏng cọ xát bướm nhỏ của nàng. Một tay hắn vuốt ve bầu vυ' tròn trịa của nàng qua lớp vải mỏng, ngón cái niết đầṳ ѵú phía trên. Trong miệng ngậm đầṳ ѵú còn lại, nhẹ cắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thi Mặc Nhi ưỡn người lên nghênh đón hắn.
Tiếng bọt nước văng trong thùng càng lúc càng lớn…