Theo Lâm Tuyết Vũ đến phòng khách Đông viện, nàng thu dù, bọn hạ nhân đi pha trà.
“Mặc Nhi muội muội, ngồi đi.” Lâm Tuyết Vũ phân phó với giọng điệu của chủ mẫu trong nhà.
Thi Mặc Nhi ngồi ngay ngắn bên cạnh.
Lâm Tuyết Vũ nhìn nữ tử được gả vào phủ cách đây không lâu khiến nàng ta không khỏi hoảng sợ, rốt cuộc điều gì đã khiến Lăng Hoàng coi trọng nàng đến vậy? Trước đây, nàng thường mặc thường phục, không trang điểm. Bây giờ quần áo chắc do Lăng Hoàng sai người làm, gấm vóc đều của hắn, màu sắc, hoa văn cũng giống của hắn. Cô nương này rõ ràng không phải mỹ nhân nhưng lại khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Thi Mặc Nhi cảm thấy không được thoải mái khi bị nhìn chằm chằm, lại nhớ tới lúc vừa bước vào cửa phủ bọn hạ nhân cũng nhìn nàng chằm chằm, nghĩ đi nghĩ lại chẳng lẽ: “Đại tẩu, có phải ta đã phá hỏng quy tắc trong nhà?”
Lâm Tuyết Vũ không cho ý kiến, hạ nhân bưng trà tới, nàng ta phất tay để bọn họ lui xuống: “Hôm qua muội dẫn nhị đệ đi chợ mua thức ăn?”
Thi Mặc Nhi gật đầu, nàng thấy Lâm Tuyết Vũ dùng khăn lụa che miệng che mũi, nhíu mày chán ghét.
“Tỷ biết Mặc Nhi muội muội sinh ra đã vậy, quen với những người bán hàng rong đó. Nhưng nhị đệ, dù sao cũng là nhị công tử của Lăng phủ, đường đường là Lăng nhị công tử lại đi chợ mua thức ăn như bọn hạ nhân thì còn ra thể thống gì, chuyện này đều đã truyền ra ngoài.”
Thi Mặc Nhi nghe những lời không khách khí này, nàng ngước mắt nhìn Lâm Tuyết Vũ trước mắt, không hổ là nữ tử được Lăng phu nhân nhìn trúng, dáng vẻ rất giống đại phu nhân: “Đại tẩu, ta đã biết, về sau ta sẽ chú ý.”
Lâm Tuyết Vũ thấy nàng ngoan ngoãn rũ mắt: “Ừm, tỷ biết Mặc Nhi muội muội hiểu. Nhưng vẫn còn một chuyện, thân thể nhị đệ yếu đuối, muội cũng biết. Giống thời tiết hôm nay thay đổi, muội càng phải quan tâm đến đệ ấy nhiều hơn. Lúc nãy có tỷ, tỷ có thể nhắc nhở muội, nhưng nếu không có tỷ ở đó, nhị đệ nhiễm lạnh, tổn thương thân thể…” Nàng ta nói với ánh mắt sắc bén.
Thi Mặc Nhi mím môi không nói.
“Muội gả vào Lăng phủ để chăm sóc nhị đệ. Nếu muội không làm tốt việc này, thì ta là đại tẩu… quản chuyện trong nhà sẽ thực hiện gia pháp.”
Thi Mặc Nhi ngoan ngoãn gật đầu, ngón tay móc vào nhau.
“Thôi, hôm nay tỷ cũng không nói nhiều nữa, muội muội chú ý nhiều hơn là được.”
Thi Mặc Nhi đứng dậy hành lễ, căng dù đi ra ngoài. Vừa rời khỏi đại sảnh, nha hoàn tiến lên với tiểu thư nhà mình.
“Tiểu thư, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của nhị thiếu nãi nãi sau này nhất định không dám lỗ mãng.”
“Nàng ấy có chỗ nào ngoan ngoãn nghe lời!” Lâm Tuyết Vũ lắc đầu: “Tuy ta nói nàng, ngươi thấy nàng cúi đầu ngoan ngoãn nhưng lưng thẳng tắp.” Rõ ràng phía sau có người cưng chiều, có người che chở, tiểu cô nương chẳng sợ bị người khác trút giận, cũng chưa từng sợ hãi, nàng ấy không tự biết nhưng người khác lại thấy rõ, phu quân là chỗ dựa cho nàng ấy.
“Tiểu thư…”
“Cũng tốt, ta muốn nhìn xem nha đầu này có thể giữ… bí mật cho hắn không.” Lâm Tuyết Vũ nhìn thân ảnh mảnh mai đi xa, thở dài, nuốt nước mắt vào trong.
Lăng Hoàng, Lăng Hoàng. Ngươi cho rằng toàn bộ Lăng phủ đều bị ngươi lừa sao? Ngươi nghĩ ai đang che chở ngươi trước mặt Lăng phu nhân? Ta bảo vệ ngươi như vậy, che giấu bí mật cho ngươi nhưng ngươi lại không biết.
Nha đầu ngươi nhìn trúng này có thể làm được gì cho ngươi?
Lâm Tuyết Vũ đau lòng nhắm mắt lại, nhưng trong bóng tối lại hiện lên ánh hào quang chói lọi của vị công tử nhẹ nhàng đang đưa tay ra hướng về phía nàng.