Trong lòng Thi Mặc Nhi thầm bội phục phu quân nhà mình, nàng lập tức làm theo lời dạy của Lăng Hoàng, đôi mắt cụp xuống, cắn môi dưới, chậm rãi quỳ trên mặt đất, dáng vẻ bất lực: “Phu quân, còn chưa dậy.”
Nói xong, Lăng lão gia và Lăng phu nhân nhìn nhau, ngay sau đó họ lại nhìn Thi Mặc Nhi, ánh mắt trong lòng hiểu rõ.
Mặt Thi Mặc Nhi ửng đỏ.
Phu quân của nàng đã tạo dựng một đêm tân hôn, cơ thể yếu ớt, thể lực kém không gượng dậy nổi.
“Lão gia, đại nương. Cơ thể phu quân yếu ớt, lúc sáng con đợi chàng ấy nghỉ ngơi một chút rồi cùng nhau đến thỉnh an. Nhưng phu quân nghỉ ngơi, con không đành lòng đánh thức chàng ấy, biết đã chậm giờ kính trà nên chạy vội đến.” Thi Mặc Nhi nói thêm, không khác những gì Lăng Hoàng đã nói, đôi mắt như nai, vẻ mặt ngây thơ, lo lắng.
Phu quân đã dạy.
“Khụ khụ, đêm tân hôn quan trọng, cũng có thể hiểu được.” Lăng lão gia nói, coi như đã hiểu rõ tình huống, biết rõ cơ thể nhi tử yếu ớt như trở bàn tay.
Lăng phu nhân là người cẩn trọng hơn, bà ta nhìn Thi Mặc Nhi rồi lại nhìn thoáng qua đại tức phụ bên cạnh đang đỏ mặt xấu hổ, nhìn theo tầm mắt của nàng ta thì thấy dấu đỏ trên người Thi Mặc Nhi, bà ta cười theo: “Lão gia nói đúng, cơ thể của nhị công tử vẫn luôn được người trong nhà quan tâm lo lắng.” Bà ta cho nha hoàn một ánh mắt, nha hoàn liền dâng chén trà lên.
Thi Mặc Nhi tiếp nhận chén trà, biết lần nói chuyện này, hai vị trưởng bối đã chấp nhận, nàng dựa vào lễ nghĩa bắt đầu kính trà: “Lão gia, uống trà.” Nàng nâng chén trà đặt lên trán.
Lăng lão gia ừ một tiếng, tiếp nhận chén trà, nhấp một ngụm: “Hôm nay con đã làm đúng, mọi chuyện đều phải quan tâm đến cơ thể Hoàng nhi.” Thi Mặc Nhi gật đầu.
“Đại nương uống trà.”
“Ừm.” Lăng phu nhân cũng nhận chén trà, nhấp một ngụm.
Sau đó, đến lượt Lâm Tuyết Vũ ngồi ở ghế phụ, Thi Mặc Nhi xoay người lại: “Đại tẩu uống trà.”
Lâm Tuyết Vũ đang lơ đãng, Lăng phu nhân ở bên cạnh nhắc nhở nàng ta mới hoàn hồn, vội vàng tiếp nhận chén trà, cười giải thích nói: “Ta nhất thời không nhận nổi lễ nghi này.” Rồi che miệng cười.
“Sao lại không nhận nổi? Con là trưởng tức của Lăng gia, tương lai việc nhà đều giao lại cho con, sớm muộn gì con cũng phải quen.” Lăng phu nhân cười nói, lời này là nói cho Thi Mặc Nhi nghe.