Trong lúc hoan ái, môi của tiểu gia hỏa đều bị cắn nát. Hắn hôn lên môi nàng, liếʍ cánh môi hơi trầy da của nàng, khi nếm chút vị tanh của máu, hắn đau lòng nói: “Đồ ngốc, đó là do cơ thể nàng vui sướиɠ… Ta làm nàng sung sướиɠ, không phải nàng mất khống chế mà là ta cắm khiến nàng thoải mái hơn…” Hắn nói lời da^ʍ rồi lại ấn tay nàng, Thi Mặc Nhi xấu hổ nghe hết rồi lắc đầu trái phải, né tránh cái nhìn nóng bỏng của hắn, còn có thứ sưng to không ngừng cọ vào bụng nhỏ của nàng.
“… Ưm…” Thi Mặc Nhi xụi lơ, vẫn còn ở trong dư vị kɧoáı ©ảʍ, lại bị hắn quấy nhiễu, nàng khẽ rêи ɾỉ theo bản năng.
Lăng Hoàng cười khẽ, một tay xuyên qua eo thon nhỏ của nàng, nhấc lên lật người nàng lại. Cơ thể Thi Mặc Nhi mềm nhũn không còn sức cử động, chỉ có thể mặc hắn sắp xếp, nhưng giờ nàng đã lật người lại, ghé vào giường, tay hắn lại di chuyển, đẩy bụng nàng lên làm cặp mông non mềm của nàng nhếch lên, nàng bị buộc thành tư thế quỳ bò, tư thế này nàng không thể nhìn thấy mặt Lăng Hoàng, nàng hoảng hốt chỉ có thể liên tiếp quay đầu lại, một tay nhỏ vẫn luôn chống lên đệm, một tay nhỏ khác với về phía sau, trên không trung cố gắng nắm lấy Lăng Hoàng: “Phu quân… Phu quân…”
“Ngoan, bảo bối, để ta cắm một lần nữa… Được không… Lại lần nữa…” Hắn duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang bay múa của nàng, lại dẫn hai tay nàng cùng chống lên giường, lòng bàn tay còn lại vuốt mái tóc dài ngang lưng sang một bên vai, lộ ra toàn bộ tấm lưng mịn màng. Trời ạ, đường nét cơ thể vật nhỏ càng quyến rũ hơn so với khi nàng nằm, tay hắn vuốt ve lưng nàng, đi xuống, chỗ dưới eo thon của nàng mờ nhạt lộ ra xoáy tròn, hắn cúi người hôn lên, tiểu gia hỏa run lên, mông vểnh áp vào ngực hắn, vừa cọ vào ngực hắn, hắn si mê phủ lên toàn cơ thể nàng, theo đường cong cơ thể nàng, như dây leo quấn quanh người nàng.
Giờ phút này, mông nàng áp vào bụng dưới của hắn, lưng dán vào toàn bộ ngực hắn. Hai tay hắn ôm nàng, lòng bàn tay bao vây lấy bầu ngực đang lắc lư, không ngừng nhào nặn, xoa bóp, nhũ hoa nhỏ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như hòn đá nhỏ ẩn hiện từ trong khe hở ngón tay hắn, hắn hôn vai nàng, mặt hắn áp vào sườn mặt nàng, ở bên tai không ngừng dụ dỗ: “Bảo bối…”
“Phu quân… không… không cần… từ bỏ…” Mới nếm thử ái dục, tư thế như động vật giao hợp này khiến nàng sợ hãi, nàng van xin, giọng nói hơi khàn, giờ phút này nghe có vẻ đầy dụ hoặc.
Lăng Hoàng nhẹ gặm má nàng, nhưng côn ŧᏂịŧ dưới thân lại không ngừng cọ xát với hoa huyệt nàng, tiểu gia hỏa khép hai chân lại, bây giờ côn ŧᏂịŧ của hắn nằm trong mảnh tam giác giữa đùi và hoa huyệt, bắt chước tư thế hoan ái ra vào trêu chọc nàng: “Được được… Lại bắn một lần nữa… Nương tử… Nàng xem… Phía dưới… Khiến ta bắn một lần nữa… Lần này bắn ra là được…” Hắn giở trò, ngay cả giọng nói cũng cố ý cầu xin, dường như mạng hắn đều nằm trong tay nàng khiến nàng mềm lòng.
“… Ưm a…” Vùng tam giác bị hắn ma sát đến tê dại, hoa huyệt lại bắt đầu tràn ngập dâʍ ŧᏂủy̠, hai nhũ hoa bị nhào nặn biến dạng, khi ngón cái của hắn chạm vào hai nhũ hoa, cả người nàng run lên.
“Bảo bối có phải muốn không… ưm… dang rộng hai chân ra… cho ta đi vào…” Hắn áp sát vào người nàng, chỉ cần tiểu gia hoa hơi cong eo hắn cũng có thể cảm nhận được, giờ phút này hắn chỉ muốn chôn sâu vào trong cơ thể nàng, chỉ cần giữa hai đùi và hoa môi co bóp đã khiến côn ŧᏂịŧ hắn sưng to đến phát đau, côn ŧᏂịŧ nhảy lên đánh vào bụng dưới của tiểu gia hỏa, hắn cũng muốn điên mất.
Vật nhỏ tuy nghe lời, mở ra chân, nhưng nơi hai người giao hợp quá ướt dính, mấy lần hắn đưa qυყ đầυ vào hoa môi đều bị tuột ra: “A… Phu quân… Muốn…”
“Ta đây… Ta đây…” Bên tai cuối cùng cũng truyền đến tiếng nói đầy du͙© vọиɠ của nàng, hắn cũng không chịu nổi nữa, buông tay nắm nhũ hoa, đi xuống phía dưới tìm kiếm, nhẹ đẩy côn ŧᏂịŧ sưng to chống lên miệng huyệt ướŧ áŧ: “Ưm a…” Thở hổn hển dùng sức đẩy hông, côn ŧᏂịŧ xông vào hoa huyệt, cắm thẳng vào hoa tâm.
“A a a a a…” Thi Mặc Nhi ngẩng đầu kêu to theo bản năng, tư thế cưỡi ngựa này càng làm hắn tiến vào sâu bên trong: “Sâu quá… Phu quân…”
“Ưm… Ta biết… Ưm a…… Đi vào toàn bộ… Bảo bối… Nàng kẹp chặt… Ưm a… Kẹp ta… Lại kẹp…” Hắn như dã thú quỳ thẳng người, hai tay nắm lấy mông nàng, không ngừng va chạm nàng, toàn bộ côn ŧᏂịŧ to dài đều đi vào tiểu huyệt, rồi lại mang thịt non bên trong ra rồi lại được trả về hoa huyệt, xúc cảm như vậy khiến hắn gầm nhẹ: “Bảo bối… Thoải mái sao… Rất thoải mái đúng không… Ưm?… Cắm toàn bộ vào bên trong… Thoải mái không…”
Câu trả lời của nàng chỉ có tiếng khóc ưm ưm a a.