Phu Quân Yếu Ớt, Cẩn Thận Một Chút

Chương 7.2: Đêm động phòng 1 (caoh)

Hắn duỗi tay vuốt ve mặt nàng, ngón cái nhẹ nhàng lau đi vụn bánh ngọt dính trên môi nàng, cảm xúc mềm mại lại gợi lên khát vọng của hắn. Trời mới biết, kể từ ngày hôm đó hôn nàng, lúc nào hắn cũng nhớ mùi vị đó, thậm chí có hôm, hắn còn tìm nàng hoan ái trong mộng.

Hắn chưa bao giờ biết một tháng lại dài như vậy.

Hắn cười cưng chiều, cúi người nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, hôn lên đôi môi hồng hắn ngày đêm mong nhớ, hắn hôn nàng nồng nhiệt, đầu lưỡi cạy hàm răng của nàng, tiến vào trong khoang miệng, không ngừng mυ'ŧ lấy đầu lưỡi nhỏ của nàng, liếʍ láp vị ngọt của nàng, cũng nếm được hương rượu trong đó.

“Ha… nương tử, nàng còn lén uống rượu.” Hắn cắn môi nàng, hắn nói từng chữ giữa lúc môi hai người dán vào nhau, môi tê dại, khiến hai người thở gấp.

Khuôn mặt bị hôn của Thi Mặc Nhi đỏ bừng, tim đập như sấm, l*иg ngực phập phồng, chiếc bánh trong tay đã rơi xuống đất.

Lăng Hoàng dùng lực nhẹ kéo nàng dậy, lưỡi hắn vẫn đang triền miên với nàng, lưu luyến không rời, tựa như hắn muốn nếm hết mọi hương vị nàng sở hữu. Một tay hắn ôm eo nàng eo, tay kia nhẹ nhàng tháo mũ phượng của nàng ra, chiếc mũ phượng bị hắn tùy tiện vứt trên mặt đất, mái tóc đen nhánh của nàng lập tức xõa xuống, phác họa ra khuôn mặt mê ly trong du͙© vọиɠ. Hắn cảm thấy lòng ngứa, khó chịu, ngực rắn chắc cũng phập phồng theo, trong lúc vô tình không ngừng cọ vào nơi mềm mại của nàng.

Hắn dẫn nàng đến giường, tay không hề rảnh rỗi, rút đai lưng của mình rồi lại cởi y phục của nàng.

Hắn không ngừng hôn nàng, quấn lấy nàng, Thi Mặc Nhi nuốt nước bọt, nói: “A… Phu quân… Ưm… Rượu giao bôi… Chúng ta chưa uống… Ưm…” Giờ phút này người nam nhân cởi bỏ áo cưới của nàng, nàng tỉnh táo mới phát hiện mình đã ngồi trên giường, đầu đập thình thịch.

Lăng Hoàng dùng đầu lưỡi liếʍ môi nàng, khàn khàn cười đáp: “Uống rượu, không phải nương tử muốn đút ta uống sao?” Dứt lời, hắn lại nghiêng người hút lấy mùi rượu trong miệng nàng: “Bây giờ là đêm xuân của chúng ta.”

Áo cưới đã cởi đến bên hông, đai lưng cũng bị nới lỏng, cần cổ tinh tế, lõα ɭồ còn đang run rẩy, hắn mới cởi trường bào của mình thì thấy nước mắt to như hạt đậu của tiểu gia hỏa từ hốc mắt lăn xuống mà không hề báo trước.

Hắn cả kinh: “Sao lại khóc?” Bàn tay to lau đi nước mắt trên mặt nàng: “Sợ?”

Giọng nói dịu dàng của hắn khiến nàng nức nở, ngực chua xót: “Phu quân… Ta muốn… Gả cho… người một lòng…”

Đói bụng cả ngày lại uống rượu, hiện giờ, men say phản tác dụng. Thi Mặc Nhi tủi thân mà khóc, dù dũng cảm bước đến bước này nhưng nàng vẫn là thiếu nữ, niềm khát vọng trong lòng lên men, nghĩ đến người một lòng, muốn ở bên nhau đến đầu bạc răng long, muốn giả cho người định mệnh, nàng cũng biết công tử cưới nàng không phải vì yêu.

Lăng Hoàng nhìn nàng khóc như lê hoa đái vũ⁽¹⁾, vốn tưởng nàng hối hận thì hắn lại nghe nàng nói: “Cho nên, chàng gạt ta, có thể gạt ta cả đời không…” Nàng nói xong tiếp đó là một trận khóc nức nở, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tạo ra hai hàng nước mắt khiến người ta đau lòng.

⁽¹⁾ Lê hoa đái vũ – 梨花带雨 – lí huā dài yǔ = Lê hoa đái lộ – 梨花带露 (như hoa lê đọng giọt mưa/ sương, xuất phát từ Trường Hận ca của Bạch cư dị –> theo baidu, nguyên hình3 dung tư thái khóc lóc của Dương Quý phi, sau để chỉ vẻ đẹp kiều diễm của mỹ nhân đang khóc lóc).

Hắn sững sờ, không ngờ nàng lại nói như vậy. Hắn tiến lên liếʍ nước mắt chảy từ khóe mắt dọc xuống cằm nàng, vị mặn, lại hôn lên vành tai nàng, mê hoặc cô: “Được, ta hứa, cả đời.”