“Thần, tham kiến bệ hạ.”
Thanh âm của Lục Thiên Mặc có chút hơi khàn khàn.
“Mấy ngày không gặp, hoàng đệ hình như thân thể không được tốt a!”
Lục Thiên Diệc từ trên long ỷ đứng lên, trên mặt lộ ra một chút quan tâm.
“Đa tạ hoàng huynh quan tâm, thần đệ hết thảy đều hoàn hảo, chính là trong phủ gần đây xảy ra một ít chuyện nhỏ.” Lục Thiên Mặc hời hợt bâng quơ nói.
Lục Thiên Diệc mỉm cười, hắn biết rõ đệ đệ của mình, ở trong lòng hắn vô luận trong nhà xảy ra chuyện gì bất quá đều là việc nhỏ.
“Gấp gáp như vậy tới tìm ta có phải có chuyện gì không?” Lục Thiên Diệc nghiêng người nhìn thân sinh đệ đệ của mình, bọn họ là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra, nếu nói trên thế giới này còn có ai đáng giá để cho hắn trăm phần trăm tín nhiệm, thì người này nhất định chính là Lục Thiên Mặc .
“Không biết hoàng huynh còn nhớ rõ trước khi huynh xuất cung, thần đệ đã đề cập với huynh chuyện gì ?”
“Trước khi xuất cung. . . . . .” Lục Thiên Diệc mặt mày nhăn nhíu, “Là về. . . . . . Lâm công công?”
“Đúng vậy.” Lục Thiên Mặc gật gật đầu.
“Trẫm không phải đã nói rồi sao? Hắn là người của An Bình cung.”
“Vậy thần đệ sẽ đi tìm hoàng tẩu cầu người.” Khẩu khí của Lục Thiên Mặc rất kiên định.
“Này. . . . . .” Lục Thiên Diệc giật giật ngón tay, “Những mỹ nữ tuyệt sắc trong thiên hạ còn nhiều mà, hoàng đệ ngươi tội gì. . . . . .”
“Đây là chuyện trong nhà của thần đệ, hy vọng hoàng huynh không cần can thiệp.” Lục Thiên Mặc như trước khư khư cố chấp.
Lục Thiên Diệc cười cười không biết phải làm thế nào, “Nếu như vậy, ngươi đi tìm Tư Nhụy đi!”
“Vậy thần đệ xin cáo lui trước !”
Lục Thiên Mặc ra khỏi ngự thư phòng, nhanh chóng đi về phía An Bình cung.
Lúc này ở trong An Bình cung, cảnh tượng vẫn náo nhiệt giống như trước.
Sơ Lôi cùng Lâm Bảo Nhi đang ở bên cạnh người Tư Nhụy líu ríu nháo không ngừng.
“Nương nương, đứa nhỏ hiện tại mỗi ngày có phải đều đá người không?”
Lâm Bảo Nhi ghé vào bên giường nháy mắt tràn đầy hiếu kỳ nhìn Hoàng hậu nương nương.
“Không.” Nhĩ Tư Nhụy cúi đầu vẻ mặt ôn nhu, thật cẩn thận vuốt ve phần bụng hơi nhô ra. Từ khi có đứa nhỏ này, cuộc sống của nàng đã xảy ra rất nhiều thay đổi lớn, nàng bắt đầu vì đứa con tương lai mà âm thầm tính toán.
“Hài tử còn chưa có lớn đâu!” Sơ Lôi ở một bên vỗ vỗ đầu của Lâm Bảo Nhi, “Hiện tại vẫn còn chưa biết đá người đâu! Qua mấy tháng nữa thì sẽ có!”
“Thật không? Sơ Lôi này. . . . ” Lâm Bảo Nhi đứng thẳng dậy một bộ nghiêm trang nhìn Sơ Lôi, “Ta hỏi ngươi một vấn đề, hy vọng ngươi thành thật trả lời ta.”
“Cái gì?” Sơ Lôi bị biểu tình nghiêm túc của nàng làm cho sửng sốt.
“Ngươi. . . . . . Có phải từng sinh tiểu hài tử hay không?”
“Tiểu Bảo Nhi!” Sơ Lôi xấu hổ nhìn Lâm Bảo Nhi, “Ngươi cái tên chết tiệt này, xem ta như thế nào thu thập ngươi!”
“Uy uy, làm người phải có nguyên tắc!” Lâm Bảo Nhi ở một bên trốn tránh Sơ Lôi đuổi gϊếŧ một bên hô to, “Sơ Lôi thẹn quá hóa giận muốn gϊếŧ người diệt khẩu. Mưu sát chồng a!”
“Lâm Tiểu Bảo, ngươi đứng lại đó cho ta, đứng lại!” Sơ lôi vươn ra đôi bàn tay trắng như phấn, khuôn mặt hiện ra nụ cười thanh tú đỏ bừng, “Nương nương, ngươi xem hắn, ở bên ngoài về học xấu!”
Nhĩ Tư Nhụy nhìn hai người cãi nhau ầm ĩ khóe miệng vẫn hàm chứa mỉm cười. Nếu như sau này vẫn có thể vẫn cãi nhau ầm ĩ như vậy, nói nói cười cười, thật là tốt biết bao. . . . . .
“Lạc thân vương đến!”
Một tiếng thông báo khiến cả nội thất trong nháy mắt trở nên im lặng.
Lạc thân vương đến đây?
Lục Thiên Mặc. . . . . .
Lâm Bảo Nhi đứng ở tại chỗ không biết vì sao lại có một cảm giác phi thường kỳ quái, hắn. . . . . . là vì nàng mà đến sao?
“Thần, tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Lục Thiên Mặc thân ảnh thon gầy chậm rãi xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người. Tóc trắng vẫn trước sau như một tung bay, trước sau như một lãnh ngạo tuyệt trần.
“Miễn lễ.”
Nhĩ Tư Nhụy hơi nâng tay lên, đáy mắt hiện lên một tia thấu hiểu. Nàng biết hắn là vì cái gì mà đến.
“Hoàng đệ hôm nay đến là có chuyện gì sao?”
“Thần đệ có một chuyện muốn nhờ.” Lục Thiên Mặc hơi nâng lên khuôn mặt, ánh mắt như đuốc dừng ở trên mặt của Lâm Bảo Nhi, “Thần đệ hi vọng hoàng tẩu đem Lâm công công ban cho ta.”
“A!”
Sơ Lôi cùng Lâm Bảo Nhi đồng thời cả kinh.
Tên Vương gia biếи ŧɦái này thế nhưng. . . . . .
“Nương nương, nô tài không muốn rời khỏi nương nương.”
Lâm Bảo Nhi lập tức quỳ trên mặt đất làm bộ dáng đáng thương hề hề, nói cái gì nàng cũng không muốn đi Lạc thân vương phủ.
“Tiểu Bảo Nhi. . . . . .” Nhĩ Tư Nhụy mâu quang chớp động, “Hiện tại nơi này của bản cung cũng không có việc gì lớn, ngươi trước hết đến Lạc thân vương nơi đó ngốc một thời gian đi!”
“Nương nương!”
Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu, trong nháy mắt này nàng bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của Nhĩ Tư Nhụy trở nên thật xa lạ.
“Tạ ơn hoàng tẩu!” Trên mặt của Lục Thiên Mặc lập tức lộ ra một nụ cười vừa lòng, “Lâm công công, cùng bổn vương đi thôi!”
“Ta. . . . . .” Lâm Bảo Nhi há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là vô lực gật gật đầu.
Tạm biệt! Hoàng cung thân ái.
Lâm Bảo Nhi ở trong lòng ai thán một tiếng, một ngày nào đó, ta Lâm Bảo Nhi nhất định sẽ trở về nơi này. . . . . .
Bóng dáng của Lâm Bảo Nhi cùng Lục Thiên Mặc chậm rãi biến mất ở trước mắt Nhĩ Tư Nhụy cùng Sơ Lôi.
“Nương nương!” Sơ Lôi biểu tình khó hiểu nhìn ở một bên Nhĩ Tư Nhụy sắc mặt tái nhợt, “Người vì cái gì. . . . . . A!” Sơ Lôi bừng tỉnh đại ngộ vỗ vỗ đầu, “Lạc thân vương ba ngày trước có đến tìm nương nương, hắn là không phải. . . . . .”
“Sơ lôi, ta hơi mệt, ngươi đi xuống trước đi!”
Nhĩ Tư Nhị vô lực phất phất tay, bên tai không ngừng quanh quẩn lời nói của Lục Thiên Mặc. . . .
“Đem Lâm Tiểu Bảo tặng cho ta, ngươi có thể an tâm tiếp tục làm Hoàng hậu nương nương. Nếu không. . . . . .”
Chuyện tới mức này, nàng, không còn sự lựa chọn nào khác.