Tuyệt Sắc Tiểu Thái Giám

Chương 4: Q.1 - Chương 4: Kế hoạch (2)

“Nương nương! Nương nương!”

Đang lúc này thì Sơ Lôi đột nhiên mở cửa chạy vào với vẻ mặt rất hoang mang rối loạn.

Lâm Bảo Nhi nhíu nhíu mày, lúc sáng sớm rời giường rõ ràng đã cùng Sơ Lôi ước định là phân công nhau hành động, nàng không phải nên đem tới một ít tơ lụa hay sao. Thế nào mà bây giờ hai tay trống trơn trở lại đây?

“Chuyện gì?” Thấy bộ dáng Sơ Lôi như vậy hoàng hậu mi tâm nhảy lên một chút, “Sơ Lôi, có phải hoàng thượng ra chuyện gì không?”

“Bẩm nương nương, hoàng thượng ngài. . . Bị thương!”

“Cái gì!” Hoàng hậu kích động từ ghế dựa đứng lên, “Bị thương? Nghiêm trọng sao? Ta muốn đi gặp chàng!”

“Nương nương không nên kích động, hoàng thượng bị thương không nghiêm trọng, nghe nói là tay bị phỏng nước sôi!” Sơ Lôi vội vàng tiến lên đỡ hoàng hậu lung lay sắp đổ, “Thái y đã giúp hoàng thượng trị liệu xong”

Bị phỏng sao? Lâm Bảo Nhi nhìn nhìn bình hoa huân y thảo rồi đột nhiên nghĩ tới cái gì, “Nương nương không nên lo lắng! Hoàng thượng là chân long thiên tử, tất có trời xanh phù hộ. Chỉ là, Sơ Lôi tỷ tỷ, ngươi nói hoàng thượng bị phỏng tay, liệu trong hoàng cung trị liệu có cái nào là linh dược trị phỏng không?”

Sơ Lôi suy nghĩ một chút, “Thái y trong viện có nhiều lương dược trân quý, về phần linh dược, thật ra cho tới bây giờ không có nghe người nào nhắc qua!”

“Nương nương, ” Lâm Bảo Nhi nhìn nhìn sắc mặt tái nhợt của hoàng hậu, “Nô tài vừa cùng nương nương nói về huân y thảo, kỳ thực cũng là một vị dược liệu, đặc biệt trị phỏng rất kỳ diệu, có khả năng xúc tiến vết thương khép lại, giảm sưng sát trùng, còn có thể làm nhạt vết sẹo.”

“Thực sự?” Hoàng hậu nhìn Lâm Bảo Nhi nghi ngờ.

“Những lời nô tài nói đều là sự thật!” Lâm Bảo Nhi trả lời trong lòng đã có dự tính,”Chỉ cần bảo Sơ Lôi tỷ tỷ cầm đến ngự dược phòng, hỏi thái y thử một lần liền biết!”

“Sơ Lôi!” Hoàng hậu nhìn hướng Sơ Lôi, “Ngươi chiếu theo lời tiểu Bảo đi làm, cầm vài nhánh thảo dược đi ngự dược phòng tìm Tào thái y.”

“Vâng! Nương nương!”

Sơ Lôi nhìn thoáng qua Lâm Bảo Nhi rồi vội vội vàng vàng bước đi ra ngoài.

“Tiểu Bảo, ” Hoàng hậu ngồi trở lại vị trí ban đầu hướng Lâm Bảo Nhi vẫy vẫy tay.

“Nô tài ở!” Lâm Bảo Nhi hướng về phía trước, cúi đầu chờ phân phó.

“Ngươi tựa hồ biết rất nhiều chuyện tình kỳ lạ, ngươi trước khi tiến cung đã làm những gì?” Hoàng hậu hiếu kỳ hỏi.

“Bẩm nương nương! Nô tài thuở nhỏ chính là một cô nhi, lưu lạc đi qua nhiều nơi, vì để kiếm cơm ăn nên đã làm công ở rất nhiều nơi, chuyện gì cũng làm qua, cũng đi qua rất nhiều địa phương, cho nên cũng biết được chút chuyện. Bất quá, so với Hoàng hậu nương nương học nhiều hiểu rộng chỉ như hạt cát trong sa mạc, không đáng để nhắc tới.”

“Thật không?” Khóe miệng Hoàng hậu vểnh vểnh lên. “Được rồi, chuyện ngươi mới nói lúc nãy dường như còn chưa nói xong, tiếp tục nói đi bản cung rất muốn nghe.”

“Vâng, nương nương!”

Lâm Bảo Nhi tiếp tục thao thao bất tuyệt nói về truyền thuyết huân y thảo, đương nhiên xen kẽ vẫn không quên thêm vào vài câu nói ca ngợi hoàng hậu.

“Chờ đợi…tình yêu?” Lẳng lặng nghe xong Lâm Bảo Nhi kể chuyện, Hoàng hậu nương nương ngẩn người nhìn về phía những đóa hoa tử sắc đang nở, ký ức trở về buổi sớm lạnh nhạt ôn hòa ấy, lạnh đến mức tận cùng, rồi lại khắc sâu tận đáy lòng – đó là ngày bọn họ quen nhau.

Nếu như hắn không phải hoàng đế, bọn họ có thể hay không giống như trước nhất dạng ân ái?

“Nương nương!” Lâm Bảo Nhi thử thăm dò kêu một tiếng, “Nương nương có phải lại nghĩ tới bệ hạ?”

“Tâm sự của ta lại rõ ràng thế sao? Ngay cả ngươi cũng có thể nhìn thấu?” Hoàng hậu có chút tự giễu cười cười, “Có lẽ lời phụ thân nói là đúng, nơi này tường cao thâm viện*…..Không phải nơi có thể ngớ ngẩn được.”

*thâm viện: sân sâu

“Là nương nương quá yêu bệ hạ” Lâm Bảo Nhi thấp giọng nói, “Kỳ thực, nương nương có từng nghĩ tới đem bệ hạ đoạt trở về?”

“Đoạt về?” Hoàng hậu nhìn Lâm Bảo Nhi một lúc, “Tiểu Bảo, Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Nương nương!” Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu lên, “Nương nương sẽ không hoài nghi nô tài là người của An Khánh Cung chứ? Nô tài thực sự chỉ là một lòng vì nương nương, đáng thương cho ta một lòng son sắt, nương nương vậy mà lại…..” Chưa hết câu thì hốc mắt Lâm Bảo Nhi đã đỏ lên, “Nô tài thực sự là rất thương tâm, không bằng…nô tài lấy cái chết chứng minh!” (PLT: tỷ có khiếu đi khóc mướn đó nha…). Trong lúc nói,đầu Lâm Bảo Nhi đã muốn hướng phía chân bàn đâm vào.

“Tiểu Bảo!” Hoàng hậu hoảng sợ nhấc người khỏi ghế, đưa tay kéo người Lâm Bảo Nhi về.

“Kỳ thực, bản cung không nên hoài nghi ngươi! Chỉ là thâm cung này. . .”

“Nô tài hiểu rõ!” Lâm Bảo Nhi nước mắt lưng tròng nhìn hoàng hậu, nàng sớm biết rằng hoàng hậu trước mắt là một nữ tử nhẹ dạ thiện lương. (PLT: coi chừng nhầm hàng tỷ ơi)

Lại nói tiếp hoàng đế này đầu óc thật đúng là có vấn đề, mỹ lệ thiện lương Hoàng hậu nương nương hắn không thương, hết lần này tới lần khác thích cái mụ thủ đoạn độc ác Uyển phi! Chẳng lẽ thật là nữ nhân không xấu nam nhân không thương? Ai, mặc kệ nó! Vẫn là tiền đồ của mình quan trọng hơn.

Lâm Bảo Nhi ở một bên nhỏ nhẹ tiếp tục nói rằng “Chỉ cần nương nương biết tiểu Bảo trung tâm là đủ rồi! Kỳ thực nô tài cùng Sơ Lôi tỷ tỷ đã lén lút giúp nương nương lập ra một kế hoạch, tin tưởng là hoàng thượng rất nhanh sẽ hồi tâm chuyển ý !”

“Hồi tâm chuyển ý? Hắn. . . sẽ sao?” Hoàng hậu đưa mắt nhìn phía xa xa, nàng phảng phất vừa thấy đôi mắt đầy ắp thâm tình của hắn, chỉ là, hiện tại trong ánh mắt kia đã không thuộc về nàng.

Có thật là can tâm ở chỗ này cả đời? Cam tâm nhìn hắn cùng người khác ân ái? Cam tâm hồng nhan yên lặng già đi? Nàng không cam lòng! Nghìn lần vạn lần không cam lòng!

Nhìn hoàng hậu trong ánh mắt chợt lóe lên thần sắc phức tạp, Lâm Bảo Nhi len lén cười cười dưới đáy lòng, nữ nhân chung quy là động vật dễ ghen tị.

Hoàng hậu là chỗ dựa vững chắc thứ nhất của nàng ở đây, để ình tiền đồ cùng tương lai tốt đẹp, nàng nhất định phải giúp đỡ cái chỗ dựa vững chắc này , làm cho hoàng hậu thành hậu cung nhất sủng ái mới được.