Giờ phút này, điều duy nhất nàng có thể cảm nhận được chính là Tư Mã Diễm đang không ngừng đấu đá lung tung trong huyệt thịt đang co rút lại của mình, sau đó đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn bắn vào.
"Sẽ mang thai ah . . . . . "
Tư Mã Thanh Quan giống như rơi xuống mây, lại một đường rơi xuống bụi cát.
Trong lúc hoảng hốt, nàng dường như nghe thấy chính mình nói như vậy.
Tư Mã Diễm ở trên người nàng dường như cũng trả lời những lời nàng nói trong lúc mơ màng.
"Vậy thì sinh ra."
Tư Mã Thanh Quan bị tiếng động khi Hòa Tú mở cửa vào phòng đánh thức.
Thân thể nàng mỏi nhừ đến lợi hại, giữa hai chân lại càng là chua xót đến khó có thể nói thành lời.
Nhớ tới cơn ác mộng sau khi say đêm qua, sắc mặt Tư Mã Thanh Quan trắng bệch.
Thái tử thế nhưng lại có loại tâm tư này với nàng, còn dám làm ra chuyện như vậy với nàng!
Mà tên thủ phạm kia bây giờ vẫn còn dám ngủ bên cạnh nàng!
Tư Mã Thanh Quan nhìn khuôn mặt ngủ điềm đạm của Tư Mã Diễm, liền hận không thể tự tay gϊếŧ hắn.
"Công chúa, đêm qua ngài nghỉ ngơi có được không? Tiểu lang quân kia hầu hạ ngài như thế nào?”
Bên ngoài giường là Hòa Tú Hành đang đứng, trên mặt mang theo ý cười mập mờ.
Không thể cho người ta biết thái tử đã làm ra chuyện như vậy với nàng.
Tư Mã Thanh Quan cuống quít kéo chăn gấm lên, che đi khuôn mặt của Tư Mã Diễm.
"Hoàn hảo, làm khó cho ngươi phí nhiều tâm tư như vậy."
Nàng có chút mất tự nhiên trả lời, lo sợ Hòa Tú sẽ phát hiện ra người đang nằm trên giường nàng lúc này căn bản không phải là tiểu lang quân gì cả, mà chính là thái tử đương triều.
"Vậy để Hòa Tú hầu hạ ngài thay quần áo."
Xuyên thấu qua rèm lụa thêu chỉ vàng mông lung, Tư Mã Thanh Quan nhìn thấy Hòa Tú sắp tới.
“Không cần!”
Trong lúc tình thế cấp bách, nàng liền hét lên.
Nhưng cùng lúc đó còn có một đạo thanh âm từ trong màn giường vang lên.
Tư Mã Diễm một tay vén màn lên, mỉm cười gọi:
"Hòa Tú cô cô. ”
Thanh âm của hắn khàn khàn, trên l*иg ngực trần trụi còn có vết ngón tay lưu lại khi Tư Mã Thanh Quan động tình đêm qua.
Dấu vết mờ ám như vậy.
Cho dù Hòa Tú chưa từng trải qua nhân sự, cũng trong nháy mắt liền hiểu được giữa hai vị nam nữ có thân phận tôn quý đang nằm trên giường đã xảy ra chuyện cấm kỵ bất luân gì.
"Nô tỳ….Công chúa tha thứ.”
Hòa Tú cuống quít quỳ xuống, hung hăng dập đầu lên trên mặt đất.
"Nô tỳ cái gì cũng không thấy."
Lúc này cửa phòng bỗng nhiên bị người ta mở lại rồi đóng lại.
"Mời Hào Tú cô cô cùng chúng ta đi một chuyến."
Thanh âm người tới trầm thấp dịu dàng, khó phân biệt ra là nam hay nữ.
“Thôi công công, không cần đâu. Hòa Tú cô cô vẫn luôn một mực ở bên cạnh cô mẫu phụng dưỡng, nếu không có nàng, cô mẫu sẽ không quen.”
Tư Mã Diễm thản nhiên nói.
"Vậy nô tài xin lui ra trước."
Thôi công công nghe vậy, cũng không giật mình, chỉ cúi đầu chậm rãi rời khỏi phòng.
"Tư Mã Diễm…ngươi.”
Tư Mã Thanh Quan oán hận lên tiếng.
Hắn điên rồi sao, vậy mà dám nói cho người ta biết hắn đã làm chuyện phá hủy nhân luân như vậy.
"Cô mẫu không cần lo lắng, Thôi Văn Quyết đã ở Đông cung phụng dưỡng rất nhiều năm, sẽ không đem chuyện của chúng ta nói ra ngoài."
Tư Mã Diễm giống như nhìn thấu suy nghĩ của Tư Mã Thanh Quan, cười mở miệng giải thích.
"Cũng giống như cô mẫu tin tưởng Hòa Tú cô cô vậy, đúng không?"