Lộ Kiêu Dương đẩy cửa phòng Thẩm Trường Hà ra, đi vào, Thẩm Trường Hà ở trong phòng tắm, cô đi tới, đang định nói với anh về việc nhờ anh tìm phòng khác cho cô.
Cô thật sự không thể tin được, mình lại bị Bánh Bao Nhỏ đuổi ra ngoài. Bạn đang đọc tr𝘶yện tại -- T r ù 𝑚 T r 𝘶 y ệ n﹒V𝑁 --
Cố tình, ánh mắt đáng thương của Bánh Bao Nhỏ khiến mình giống như một kẻ đột nhập chiếm phòng của cậu rất lâu.
Mặc dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng nếu không xử lý tốt nguyên nhân cùng cậu, nói không chừng sau này sẽ trở thành bóng ma tâm lý trong lòng cậu, vì vậy Lộ Kiêu Dương liền trực tiếp ra ngoài.
Đổi phòng khác chỉ mất vài phút, kết quả cô vừa vào, liền thấy Thẩm Trường Hà đứng ở trước gương, trong tay anh là dao cạo râu, trên mặt toàn là bọt trắng.
Mẹ ơi!
"Anh đang làm gì vậy?" Lộ Kiêu Dương kích động kêu lên, tay Thẩm Trường Hà run một cái, suýt chút nữa là vạch một đường lên mặt mình.
"Anh đừng động anh đừng động! Ngoan, đừng nhúc nhích!"
Thẩm Trường Hà nhìn cô ở trong gương, biết cô đang ở phòng của A Ly, không ngờ cô lại đột nhiên qua đây.
Làm một người 'mù', bất chợt bị cô bắt gặp trong loại tình cảnh này, anh rất xấu hổ, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi hột.
Bị cô vạch trần, thật sự là rất lúng túng.
Nghe cô nói đừng nhúc nhích, Thẩm Trường Hà cũng không dám động, chỉ cầm dao cạo, trơ mắt nhìn Lộ Kiêu Dương đến gần.
Cô đi tới, trực tiếp lấy dao cạo râu trong tay anh, anh dùng loại dao cạo này, thoạt nhìn rất nguy hiểm.
Lộ Kiêu Dương cầm dao cạo râu đi qua, mới dám nói chuyện với anh, "Con người anh sao lại như vậy hả? Mắt anh đã không thấy rồi, cạo râu làm cái gì? Cũng không sợ cạo trúng anh."
Tưởng tượng nếu như là mình, nhắm mắt lại cạo lông mày, lúc đó sẽ là dạng gì?
Dọa người!
Cũng không biết Thẩm Trường Hà lấy dũng khí từ đâu ra.
Thẩm Trường Hà nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô: "..."
Cho nên cô là đang lo lắng cho anh?
Lộ Kiêu Dương nói: "Sao anh không gọi người đến giúp?"
"Không muốn làm phiền người khác."
"Không phải Tần Phong ở cạnh anh mỗi ngày sao? Loại chuyện này sao anh không gọi anh ta?"
Thẩm Trường Hà nghe thấy lời cô, nói: "Lúc nào cũng làm phiền cậu ta, cậu ta cũng sẽ thấy phiền thôi."
Lúc anh nói câu này, trông rất đáng thương.
Lộ Kiêu Dương nhìn anh, đột nhiên cười hì hì, "Nếu không để tôi giúp anh nha."
Cô từng thấy người ta cạo râu trên tivi, bôi bọt trắng lên, lưỡi dao cạo xuống sạch sẽ, nhìn rất sảng khoái.
Thẩm Trường Hà: "..."
Không biết tại sao, anh đột nhiên cảm thấy lạnh sóng lưng.
Bây giờ mỗi ngày Lộ Kiêu Dương đều tràn đầy tò mò với rất nhiều việc.
Không nghĩ tới ngay cả cạo râu cô cũng có hứng thú?
"Được." Thẩm Trường Hà nói.
Lộ Kiêu Dương nói: "Vậy anh ngồi xuống đi."
Cô ấn anh xuống cái ghế bên cạnh.
Sau đó đứng ở trước mặt anh.
Thẩm Trường Hà lẳng lặng nhìn cô cầm dao cạo nghiên cứu trước mặt anh, hỏi: "Em biết cạo không?"
"Không, nhưng tôi học mấy cái này rất nhanh." Cô cầm dao cạo, nghiên cứu xem nên bắt đầu từ đâu.
Thẩm Trường Hà: "..."
Anh cảm giác mình chính xác là con cá nằm trên thớt.
Lộ Kiêu Dương cầm dao cạo, cẩn thận từng li từng tí cạo bọt trên mặt anh xuống, chậc, thật sự quá sảng khoái!
Thẩm Trường Hà vẫn luôn nhìn cô, bởi vì cẩn thận nên hai người cách nhau rất gần.
Khi cô cạo cho anh, sẽ vô thức cắn môi.
Cô nhìn lướt qua Thẩm Trường Hà, đột nhiên nhớ đến hôm qua, khoảnh khắc anh đứng trước mặt cô, tim cô đập thình thịch....
( Ngủ ngon, thứ hai, cầu phiếu đề cử xông bảng! Ban ngày còn có cập nhật, có hai chương, dự định ngày mai lên cân nhắc chút. Bình luận phía dưới chương này, rút 5 cái tặng 200 tệ tiền lì xì.)
__Hết chương 114__