Chương 5: Những thứ này con học được từ đâu thế
Dựa theo lời bạn tốt Hứa Tình Tình nói, cô trời sinh chính là yêu vật, chuyên câu dẫn đàn ông.
Tô Hoan im lặng liếʍ khóe môi, không biết cô dùng cơ thể như vậy câu dẫn ba, ba có thể đi vào khuôn khổ hay không?
Tưởng tượng đến một ngày nào đó sau này, có khả năng cô sẽ cởi sạch quần áo lộ ra cơ thể trần trụi trước mặt cha nghiêm túc, có lẽ còn bị cha vạm vỡ ấn trên giường, dùng côn ŧᏂịŧ thô to cắm phá màиɠ ŧяiиɧ xử nữ một cách mãnh liệt.
Tô Hoan lập tức cảm thấy mặt mình nóng lên, ngay cả chỗ bí ẩn nhất ở chân tâm cũng mơ hồ dâng lên cảm giác tê ngứa.
Trong đầu đang suy nghĩ miên man mấy hình ảnh 18+ cấm trẻ em, nên Tô Hoan quên đi động tác trên tay, ngón tay vô thức nắm lấy lỗ tai của cha, xoa nhẹ trên vành tai của hắn.
Hành động thân mật còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, khiến Tô Vọng Chương nắm lấy cổ tay của cô theo bản năng.
Hắn lập tức mở mắt ra, ánh mắt nặng nề nhìn về phía cô.
Tô Hoan bị nhìn đến chột dạ, nhỏ giọng hỏi hắn: “Cha, làm sao vậy…”
Tô Vọng Chương lẳng lặng nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Những thứ này con học được từ đâu thế?”
Cảm giác áp bách của người đàn ông thật sự quá cường đại, Tô Hoan cố nén cảm xúc hoảng loạn, chớp mắt, vô tội hỏi lại:
“Làm sao vậy cha? Thường ngày con đều mát xa cho mẹ như vậy, không đúng chỗ nào ư?”
Tô Vọng Chương véo tay con gái, cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại nhỏ xinh, im lặng mấy giây xong mới buông cô ra, nói:
“Được rồi, không cần mát xa nữa.”
“Ồ, vậy cha thoải mái hay không?” Tô Hoan truy hỏi.
Ánh mắt Tô Vọng Chương rời khỏi mặt cô, đáp một cách mơ hồ: “Ừm, khá tốt.”
Không đợi hai cha con nói được mấy câu, trong phòng bếp truyền tới giọng nói ngọt ngào của Thẩm Châu Châu:
“Anh Vọng Chương, Hoan Hoan, ăn cơm.”
Tô Hoan lại bị ba chữ “anh Vọng Chương” kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn thân nổi đầy da gà lần nữa, cô nửa hờn dỗi nửa oán trách nói với cha:
“Cha có thể bảo cô ta đừng gọi cha như vậy được không, quá buồn nôn, mẹ con cũng chưa từng gọi cha như thế.”
Lông mày của Tô Vọng Chương nhíu chặt lại lần nữa: “Cha không bảo cô ta gọi như vậy.”
Rất rõ ràng, hắn cũng không hài lòng với xưng hô như vậy.
Hai người một trước một sau đi đến nhà ăn, Thẩm Châu Châu ân cần bưng từng món ăn lên, lại chạy ra bên ngoài đỡ bà Tô đang trêu đùa với con chó vào.
Dáng vẻ dịu dàng uyển chuyển đó, nhìn kiểu gì cũng giống cô vợ nhỏ 10 điểm.