Giang Thành là người mà đời này ông ta không thể trêu chọc.
Hai đùi của Lưu Thành Tường run rẩy, hắn đứng đó một lúc không biết phải làm gì, ngay cả giám đốc Phương của Hilton cũng quỳ xuống. Nếu hắn cũng không quỳ theo có phải tình hình càng thêm không tốt hay không?
Ngay lúc Lưu Thành Tường chuẩn bị quỳ xuống, Giang Thành đi qua vỗ vỗ bả vai của Phương Thế Tài, thản nhiên nói: "Ông mau đứng lên đi, tôi không muốn thân phận của mình bị người khác biết, Phương Thế Thành, ông nên biết phải làm gì mà, đúng không?"
Phương Thế Thành đổ mồ hôi đầy đầu, liên tục gật đầu đứng lên.
"Giang thiếu gia, xin mời đi bên này!"
Lưu Thành Tường nhìn thấy Phương Thế Tài và Giang Thành rời đi, sắc mặt nhanh chóng trở nên vô cùng tái nhợt, lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc tôi đã trêu chọc tới ai rồi?"
Không thể trêu chọc Giang Thành.
Sau này nhất định phải cẩn thận chú ý.
Phòng họp giám đốc.
Vũ Tam Tư cùng những người khác đứng ngoài cửa, bọn họ cung kính đứng ở cửa thang máy, chờ đợi người đến.
Người đàn ông trung niên với khuôn mặt chữ quốc đứng ở cuối hàng, trên trán dày đặc mồ hôi, mỗi phút mỗi giây chờ đợi đều cực kỳ dày vò đối với ông ta, cuối cùng con số trên thang máy cũng từ từ dừng lại ở tầng này, mặt ông ta nhẹ nhõm như trút được gánh nặng!
Giang Thành và Phương Thế Tài cùng nhau đi ra.
Vũ Tam Tư chưa kịp mở lời thì người đàn ông trung niên mặt chữ quốc đã quỳ xuống đất.
Ông ta không ngừng dập đầu như chó nhà có tang, ngay cả trán đã chảy máu cũng không dừng lại, Vũ Tam Tư thấy thế cũng không có lập tức mở miệng, mà dùng mặt mang ý cười nhìn về phía Giang Thành, Giang Thành cau mày nói: “Ông Vũ, người này có thân phận gì vậy? "
"Để ông ta tự giới thiệu đi." Vũ Tam Tư nói.
Người đàn ông trung niên dùng ánh mắt cảm kích nhìn Vũ Tam Tư.
Sau đó người đàn ông trung niên nhìn về phía Giang Thành, kinh sợ nói: "Chào cậu, Giang thiếu gia, tôi tên là Từ Quốc Trung, ở Lâm Châu người ta thường gọi tôi là Từ lão đại. Chẳng qua tôi biết tôi đối với Giang thiếu gia mà nói chính là nhân vật nhỏ bé mà thôi, cũng không tính là cái gì, lúc trước vài tên cấp dưới của tôi có mắt không tròng mà chọc đến Giang thiếu gia, tôi đã xử lý bọn họ rồi, hy vọng Giang thiếu gia có thể tha thứ!"
Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ gây náo động cả Lâm Châu!
Từ Quốc Trung là một trong những nhân vật đứng đầu trên con phố này, căn bản không ai không có thể xúc phạm, nhưng bây giờ ông ta lại quỳ trên mặt đất như một con chó cầu xin sự thương xót.
Giang Thành nghĩ lại.
Buổi tối hôm đó có vài tên côn đồ muốn ra tay với Lâm Thanh Nhã, nếu không phải là Vũ Tam Tư đã kịp thời ra mặt, chỉ sợ Giang Thành cũng gặp phải chuyện bất trắc.
Những tên côn đồ đó, quả thực nên dạy dỗ lại.
Vũ Tam Tư đứng bên cạnh Giang Thành ảm đạm nói: "Cậu chủ, cậu có thể tha thứ cho ông ta."
Từ Quốc Trung chưa kịp nói lời cảm ơn, Vũ Tam Tư đã tiếp tục nói: "Đương nhiên... Cậu cũng có thể thủ tiêu Từ Quốc Trung, loại chuyện này cứ để tôi làm, bảo đảm không ai biết chúng ta đã làm chuyện đó."
Giang Thành gật đầu.
Lấy thế lực của gia tộc, đương nhiên là có thể xử lý vài người mà thần không biết quỷ không hay.
Ngay cả Từ Quốc Trung cũng không thể trốn thoát.
Chẳng qua Giang Thành cũng không tính xử lý Từ Quốc Trung, mà cười nói: "Ông Vũ, cả ngày đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ cũng phải là chuyện tốt. Mạng của Từ lão đại giữ lại trước đi, sau này có lẽ tôi phải nhờ Từ lão đại làm một vài việc."
Giang Thành nghĩ tới Lưu Vũ, có một số việc không thể không đề phòng.
Vũ Tam Tư hơi hơi vuốt cằm.
Xem ra, cậu chủ quả thực đã trưởng thành rất nhiều, tuy rằng Giang Thành có thể gϊếŧ Từ Quốc Trung, nhưng không có nhiều lợi ích bằng việc thu phục Từ Quốc Trung.
Giang Thành đã đưa ra lựa chọn thích hợp nhất.
Từ Quốc Trung dập đầu trên nền gạch, mừng rơi nước mắt, khóc nức nở nói: "Đại ơn đại đức của Giang thiếu gia, tôi suốt đời khó quên, về sau Giang thiếu gia có thể gọi tôi là Tiểu Từ là được, tôi ở trước mặt Giang thiếu gia không dám xưng hai chữ "lão đại" này!"
Giang Thành không có gϊếŧ ông ta.
Ngược lại cho ông ta một cơ hội, đủ để cho Từ Quốc Trung cảm kích đến nỗi đầu rơi máu chảy.
Giang Thành khoát tay nói: "Sau này nhìn thấy tôi ở ngoài đừng gọi tôi là Giang thiếu gia, cũng đừng để lộ thân phận của tôi, ngoài mọi người ở đây, tôi không muốn bất kì ai biết được thân phận này, hiểu không?"
Từ Quốc Trung dập đầu như giã tỏi.
Võ Tam Tư cười ha ha, cậu chủ còn học được cách kiềm chế, quả nhiên là đã thành tài rồi!
Mọi người vây quanh Giang Thành vào phòng hội nghị, Giang Thành ngồi ở vị trí cao nhất, bên trái là Vũ Tam Tư người luôn đi theo bảo vệ Giang Thành, bên phải là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, cô ấy mặc một bộ đồng phục, nhưng vẫn không che đậy được dáng người xinh đẹp của cô ấy.
Có thể nói là vưu vật*!
(*) Vưu vật: ý chỉ người phụ nữ đẹp.
So với cô ấy, Lâm Thanh Nhã, Bạch Sơ Vũ không tính là gì!
Qua lời giới thiệu của Vũ Tam Tư, Giang Thành mới biết được người này chính là Triệu Hi Ninh, người phụ trách thành phố Lâm Châu.
Việc này làm Giang Thành có chút dở khóc dở cười, trước đây anh cứ trưởng Triệu Hi Ninh là một người trung niên cao tuổi, nhưng không nghĩ rằng lại là cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành, điều này cũng cho thấy năng lực nghiệp vụ của Triệu Hi Ninh hơn hẳn vẻ ngoài tinh xảo của cô ấy.
"Chào cậu chủ!"
"Sau này cậu chủ có chỉ thị gì, hoặc có việc gì không giải quyết được, cậu có thể tới tìm tôi." Triệu Hi Ninh thản nhiên cười, một nụ cười tuyệt đẹp.
Giang Thành đưa mắt nhìn, sau đó vẻ mặt có chút hoảng hốt, sắc mặt anh lập tức đỏ lên giống như gà nướng, Triệu Hi Ninh thấy thế, che miệng cười, nói: "Cậu chủ thật đáng yêu, hẳn là chưa có yêu đương đi?"
Những lời này khiến Giang Thành nhớ tới Lâm Thanh Nhã, trong lòng hơi đau nhói một chút.
Anh không tiếp tục để ý tới Triệu Hi Ninh nữa, mà quay đầu nhìn về phía Vũ Tam Tư: "Ông Vũ, ông muốn nói gì thì nói đi, tôi nghe là được rồi, Trong mấy năm tới này tôi ở thành phố Lâm Châu, còn cần sự ủng hộ của mọi người."
Triệu Hi Ninh cũng âm thầm gật đầu.
Biểu hiện của Giang Thành nằm ngoài dự đoán của cô, không độc đoán như trong tưởng tượng, hơn nữa không khiêm tốn hay hống hách.
Đây mới là phong thái của người thừa kế gia tộc.
Vũ Tam Tư vừa lòng đứng lên, cười gật đầu nói: "Không tồi, không tồi, cậu chủ quả nhiên đã trưởng thành rồi. Tôi mời mọi người đến thành phố Lâm Châu chính là để mọi người quen biết lẫn nhau, tất cả mọi người đều làm việc cho nhà họ Giang chúng tôi, nhà họ Giang luôn sẽ có khen thưởng hậu hĩnh."
"Nhưng..."
"Nếu cậu chủ nhà chúng tôi thiếu một cọng lông nào, nhà họ Giang cũng sẽ không tha cho các người."
Trong nháy mắt Giang Thành hiểu được.
Vũ Tam Tư đang để anh làm quen với cơ nghiệp của gia tộc tại thành phố Lâm Châu, đồng thời cũng đang lôi kéo các thế lực để sau này trở thành chỗ đứng cho vị trí thừa kế của Giang Thành!
Hội nghị rất nhanh liền chấm dứt.
Triệu Hi Ninh đề nghị đích thân chở Giang Thành quay về trường học, Giang Thành không đồng ý, Triệu Hi Ninh cũng không ngạc nhiên, nhưng trước khi rời đi, cô ấy dùng ngón tay thon dài, trắng trẻo của mình nhét tờ giấy nhỏ vào cổ áo của Giang Thành, miệng phả hương lan, nói: "Cậu chủ, có việc gì phiền phức cứ gọi tôi, thϊếp thân chỉ cần được gọi thì liền đến."
Nói xong, Triệu Hi Ninh mang giày cao gót đi lướt qua.
Trong chốc lát, nhịp tim Giang Thành tăng nhanh một cách điên cuồng, ngẩn người nhìn về phương hướng Triệu Hi Ninh đang rời đi.
Đến khi Vũ Tam Tư vỗ vai Giang Thành, anh mới hoàn hồn, nhưng trong mắt hiện lên một tia xấu hổ, vẻ mặt Vũ Tam Tư không có chút thay đổi nào, nói: "Cô ấy nói đúng, cậu chủ, nếu cậu có nhu cầu gì có thể để tìm cô ấy, kể cả chuyện giữa nam và nữ."
"Ông nói là tôi có thể ngủ với cô ấy?"