Trời Giáng Tài Vận

Chương 10: Thề Độc Trước Mặt Bạn Học

“Hừ!”

Lưu Vũ cười nhạo ra tiếng.

Đùa gì thế?

Nếu tên Giang Thành này có thể lấy ra 100 ngàn, hắn trồng cây chuối đi đại tiện cũng không phải không được, nói: “Nếu mày có thế lấy ra 100 ngàn, Lưu Vũ tao từ giờ phút này trở đi sẽ không bao giờ quấy rầy Lâm Thanh Nhã nữa, trái lại mày có lấy được ra cho ông nhìn một cái không hả?”

Nếu Giang Thành mày đã đưa mặt cho ông đây đánh, vậy ông đây sẽ không khách sáo!

Để xem tao làm sao đánh nát mặt chó của mày!

Lâm Thanh Nhã lo lắng nhìn Giang Thành.

Bây giờ cô đã không muốn quen Lưu Vũ nữa rồi, đặc biệt là sau khi được Cửu thiếu gia tặng quà đêm qua, Lâm Thanh Nhã bắt đầu ghét bỏ Lưu Vũ, hắn có điểm nào có thể so sánh được với Cửu thiếu gia chứ, nhưng nếu Giang Thành không lấy ra được, vậy thì phiền phức to rồi.

Giang Thành đột nhiên cười.

Trước đây anh còn sợ Lưu Vũ, nhưng bây giờ thì không.

“Vậy mày thề độc trước mặt tất cả các bạn cùng lớp đi, nếu không thì không có chút thuyết phục nào cả.” Giang Thành nói.

Lưu Vũ nhíu mày.

Nhưng hắn cũng chắc chắn Giang Thành không lấy ra được 100 ngàn, cười ha ha nói: “Được thôi, thề thì thề! Nếu Giang Thành có thể đưa cho Lưu Vũ tao 100 ngàn tệ, từ giờ phút này trở đi tao sẽ không bao giờ quấy rầy Lâm Thanh Nhã nữa, nếu không cả nhà Lưu Vũ tao đều sẽ chết!”

“Sao, Giang Thành?”

Lúc này Giang Thành mới thỏa mãn gật gật đầu.

Trong lòng Lưu Vũ ít nhiều có chút không vui, vậy mà bị Giang Thành ép thề, hắn hạ giọng nói: “Nhưng nếu Giang Thành mày không có 100 ngàn, ông đây trăm phần trăm sẽ đánh gãy chân chó của mày!”

Lâm Thanh Nhã ngây người.

Cô lo lắng Giang Thành không bỏ ra được số tiền này, đến lúc đó phải móc tiền của mình, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ có chút mong chờ.

Lỡ như?

Giang Thành lục lọi trong cặp, lại từ cặp lấy ra mười xấp tiền giấy màu đỏ, trực tiếp đập 100 ngàn trên bàn học, nhướng mày hãnh diện nói: “Đây là 100 ngàn, nếu mày không tin có thể đếm thử, các bạn học có thể giúp tao làm chứng, từ bây giờ mày không được làm phiền Lâm Thanh Nhã nữa!”

“Nếu không thì… chết cả nhà!”

Lưu Vũ vẫn còn đang trong trạng thái ngu người.

Có chết hắn cũng không nghĩ đến Giang Thành có thể lấy ra 100 ngàn, hơn nữa còn là tiền mặt.

Không chỉ hắn, tất cả mọi người trong lớp cũng sợ ngây người, rốt cuộc Giang Thành làm sao vậy, trong phút chốc liền có thể móc ra 100 ngàn!

Phải biết rằng trước đây Giang Thành cùng bởi vì nghèo không có cơm ăn, còn phải đi ăn vụng cơm thừa ở căn tin, con ngươi Lâm Thanh Nhã nhìn chăm chăm vào 100 ngàn, vậy mà lại có chút đau lòng, nếu như 100 ngàn này là để cho cô dùng thì tốt quá rồi, đồ trang điểm, túi hàng hiệu đều có cả.

“Giang Thành…”

Giang Thành rốt cuộc khí phách một hồi.

Anh nắm lấy tay Lâm Thanh Nhã đi ra ngoài, chỉ để lại Lưu Vũ với vẻ mặt còn đang ngơ ngác.

Qua một hồi lâu.

Mấy đứa đàn em của Lưu Vũ mới kéo tâm trí Lưu Vũ về được, mấy đứa đàn em vội vàng hỏi: “Anh Vũ làm sao bây giờ? Chị dâu bị thằng khốn đó kéo đi mất rồi, rõ ràng là muốn anh Vũ mất mặt ở Đại học Lâm Châu mà, chuyện này không thể nhẫn nhịn được!”

Rầm!

Lưu Vũ đập tay xuống bàn học.

Đúng vậy!

Chuyện này tuyệt đối không thể nhịn được!

“Nhưng bây giờ tao đã thề độc rồi, cũng không thể nuốt lời được? Tụi bây nói coi tao nên làm sao?” Lưu Vũ bực dọc.

Điều kiện nhà hắn còn tính là không tồi, không thể thật sự vì 100 ngàn mà bỏ qua cho đứa con gái Lâm Thanh Nhã này, dù sao mình vẫn chưa ngủ được nó.

Đàn em suy nghĩ trong chốc lát, mặt lộ ra vẻ vui mừng.

“Anh Vũ, ban nãy tuy anh thề không quấy rầy Lâm Thanh Nhã nữa, nhưng anh Vũ chỉ nói đến Lâm Thanh Nhã mà thôi, không bao gồm tên đầu b*** Giang Thành mà!”

Lưu Vũ bừng tỉnh.

“Ý mày là…tụi mình có thể chơi Giang Thành?”

Đàn em điên cuồng gật đầu, cúi người gật đầu nói: “Anh Vũ sáng suốt!”

“Chúng ta không động vào Lâm Thanh Nhã, cứ chơi thằng Giang Thành! Anh Vũ một đời lẫy lừng, há có thể để cho tên khốn Giang Thành làm mất uy danh? Thằng đó chỉ là có chút tiền lẻ mà thôi, anh Vũ tùy tiện kêu hai người đến là có thể đánh nó ỉa trong quần rồi!”

Lưu Vũ xoa cằm, đôi mắt phát ra tia sáng.

“Cứ làm vậy đi!”



Lâm Thanh Nhã vốn định rút tay lại.

Bởi vì cô ấy cảm thấy Giang Thành y hệt tụi trẻ trâu, nhưng lại nghĩ đến tình cảnh vừa rồi lại lặng lẽ chịu đựng.

Hai người đi đến ven hồ trong sân trường.

Giang Thành nhận ra mình vẫn đang nắm tay Lâm Thanh Nhã, lập tức buông tay, nhưng không ngờ Lâm Thanh Nhã lại nhanh tay nắm lại tay Giang Thành, trong thoáng chốc Giang Thành mặt đỏ tới mang tai, tim đập nhanh đến mức như muốn bay ra khỏi l*иg ngực.

“Thanh Nhã, vừa rồi em nói dối anh, có phải không?” Anh hỏi.

Lâm Thanh Nhã bật cười.

Cô đến gần Giang Thành, hương thơm của cơ thể thiếu nữ tràn vào mũi Giang Thành, khiến Giang Thành luống cuống nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng Lâm Thanh Nhã.

“Sao em nỡ lừa gạt anh chứ?” Lâm Thanh Nhã cười nói.

Giang Thành chợt ngẩng đầu, đối diện gương mặt tinh xảo của Lâm Thanh Nhã, cách mặt anh chưa đến 10 cen-ti-mét, tựa như Giang Thành chỉ cần hướng về trước một tí là có thể hôn đôi môi đỏ mọng của Lâm Thanh Nhã, đầu óc Giang Thành trống rỗng, không thể suy nghĩ gì thêm nữa.

Đây là thật sao?

Lâm Thanh Nhã sợ Giang Thành không tin, lại nói: “Em thích anh lâu lắm rồi, Giang Thành.”

“Em đồng ý làm bạn gái của anh!”

Mắt Giang Thành trợn tròn lên, Lâm Thanh Nhã không nói lời nào nữa mà tiến đến hôn má Giang Thành, dịu dàng nói: “Giang Thành, hôm qua là sinh nhật anh, em không kịp tặng quà sinh nhật cho anh, cái hôn này xem như là quà tặng anh vậy.”

Lúc này Giang Thành hạnh phúc đến mức muốn hét lên.

Ước mơ của anh cuối cùng cũng thành hiện thực rồi!

Từ tối hôm nay trở đi, Lâm Thanh Nhã đã là bạn gái của Giang Thành anh, Giang Thành vui vẻ như một đứa trẻ.

Lâm Thanh Nhã thấy thời cơ đã đến.

Cô cũng không vòng vo, dịu dàng nói: “Giang Thành, em đã thành thật thẳng thắn với anh, anh có thể nói thật với em chưa? Em muốn biết rốt cuộc anh đến từ đâu, nhưng cũng mong anh tin tưởng em không phải là loại phụ nữ thấy tiền sáng mắt.”

“Em không giống những kẻ diêm dúa đê tiện kia.”

Giang Thành vui như điên.

Nếu như Lâm Thanh Nhã đã thẳng thắn như thế, Giang Thành cảm thấy mình cũng không thể nói dối nữa, bèn nói thật: “Thật ra thân phận thật sự của anh là cậu chủ nhà họ Giang, mười tám năm qua là thử thách mà gia tộc dành cho anh, qua mười tám năm lệnh cấm của gia tộc đã kết thúc rồi.”

Lâm Thanh Nhã như nghe thiên thư (*) ly kỳ.

(*) Sách trời

Còn có thể làm vậy à?

Nhưng mặc kệ như thế nào, tóm lại nghe rất ngầu vậy được rồi, Lâm Thanh Nhã âm thầm vui mừng vì mình đã lựa chọn đúng, tiếp tục hỏi: “Nếu anh xuất thân từ gia tộc lớn, có phải đồng nghĩa với việc bây giờ anh đã có rất nhiều, rất nhiều tiền hay không?”

“Đương nhiên là em chỉ hỏi vậy thôi chứ không phải ham muốn tiền bạc đâu.” Lâm Thanh Nhã bổ sung.

“Đúng vậy!” Giang Thành nói.

Mắt Lâm Thanh Nhã sáng lên, hận không thể ngay đêm nay liền cùng Giang Thành mướn phòng lên giường xác định quan hệ, cô kiềm chế kích động trong lòng, nói: “Giang Thành, tối hôm nay, đám bạn cùng phòng của em đều không ở ký túc xá, em không dám ngủ một mình trong phòng, nếu không thì anh cùng em đi mướn phòng đi?”

“Chỉ ngủ mà thôi, anh đừng nghĩ bậy!”

So với Giang Thành.

Lưu Vũ là chỉ một thằng nhóc!