"Tư Đồ Cẩn, anh đừng làm loạn nữa!" Cô nhỏ giọng nhắc nhở duỗi ra tay nhỏ muốn ngăn cản, nhưng anh ấy trở tay nắm chặt, vừa lúc âm nhạc vang lên, anh ấy liền mang theo cô tiến vào sàn nhảy.
Nhan Mộc Tâm kinh ngạc, người đàn ông này thật là!
"Đình, anh nhìn hai người họ xứng đôi biết nhường nào!" Nụ cười của Chu Y Nhược ôn nhu, giống như một luồng gió xuân, thế nhưng là Cố Hàn Đình nhìn rồi lại vô cùng khó chịu!
"Nếu không thì chúng ta cùng nhảy một bản đi!"
"Em biết anh không thích."
Anh đã nói như vậy rồi, dù cho Chu Y Nhược rất không bằng lòng cũng không có cách nào, chỉ có cười một cách ngại ngùng, ngồi ở một bên nhìn người ở trong sàn nhảy!
Lần thứ nhất cảm nhận được sự lạnh lùng của Cố Hàn Đình, phảng phất một giây sau liền sẽ bộc phát, bởi vì Nhan Mộc Tâm, anh không vui?
"Đình, em..."
Còn chưa nói xong, anh liền đứng dậy rời đi, Chu Y Nhược một người xấu hổ ngồi ở chỗ đấy không nói chuyện, một lúc sau có người quen đến, cô ta cũng nói chuyện phiếm với người đó, chờ ánh mắt nhìn vào trong sàn nhảy, tại sao cũng không thấy Nhan Mộc Tâm nữa? Cô ta đi đâu rồi?
Cố Hàn Đình dồn cô vào góc tối không người, cười lạnh một tiếng: “Thật giỏi!"
"Giỏi? Tôi không hiểu rõ câu nói này của anh?"
"Có phải tôi đã từng nói với cô, đừng lại gần Tư Đồ Cẩn? Cô muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa thì cô mới hiểu?" Cố Hàn Đình nắm cằm của cô dùng sức nhiều hơn rất nhiều.
"Tôi đến đây như thế, Chu Y Nhược chắc là sẽ yên tâm hơn rất nhiều, là vì tốt cho anh!" Nhan Mộc Tâm muốn giãy dụa nhưng căn bản là không có tác dụng, sức mạnh của người đàn ông này thật là lớn!
"Đừng lại gần anh ta."
"Vì sao? Lục Tử Khiêm anh không sợ, tại sao anh lại để ý đến Tư Đồ Cẩn như vậy? Giữa anh và anh ấy có khúc mắc gì?" Nhan Mộc Tâm có chút nghi ngờ, Cố Hàn Đình là chúa tể của thành phố này, không e ngại bất kỳ kẻ nào, nhưng duy chỉ có lúc đối mặt với Tư Đồ Cẩn, là có sự lo lắng mà trước nay chưa từng có!
Cô có chút tò mò!
"Duy chỉ có Tư Đồ Cẩn là không thể!"
"Vì sao?"
"Cô là người phụ nữ của tôi!" Vừa dứt lời anh giữ lấy sau gáy của cô, bịp kín lấy đôi môi đỏ mọng của cô chiếm hữu một cách bá đạo.
"Cố thiếu, nếu như bị Chu tiểu thư nhìn thấy cảnh này, anh nói xem cô ta sẽ nghĩ như thế nào?" Tư Đồ Cẩn cười lạnh.
Cố Hàn Đình trực tiếp ôm Nhan Mộc Tâm vào trong ngực, ánh mắt sắc bén nhìn về phía anh ấy: “Đừng động đến người vô tội!"
"Cố thiếu, anh có phải là đã hiểu nhầm tôi rồi hay không?"
"Không phải hiểu lầm, anh đến gần Nhan Mộc Tâm là có mục đích, chuyện năm đó anh không nói không có nghĩa là anh đã quên, tôi đứng tại chỗ, nếu như muốn đối phó tôi cứ trực tiếp đến, đừng động vào cô ta!" Anh vẫn kiên trì.
"Anh thực sự đã hiểu lầm rồi, tôi chỉ là yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên mà thôi! Cố thiếu, nếu như hai người đã nói chuyện xong rồi, tôi mang cô ấy đi gặp vài người khách hàng!" Tư Đồ Cẩn vươn tay nhìn Nhan Mộc Tâm.
Cố Hàn Đình cúi đầu nhìn cô: “Đừng đi theo anh ta!"
"Đình!" Chu Y Nhược vừa lúc tới.
Tay đang nắm lấy tay của Nhan Mộc Tâm ngay lập tức buông ra, anh lùi về sau mấy bước, giữ một khoảng cách nhất định giữa hai người, cô cười đầy cay đắng: “Nếu như bây giờ anh nắm lấy tay tôi, tôi sẽ không đi!"
Cô xòe tay ra!
"Cô..."
"Anh bằng lòng không?" Giọng của Nhan Mộc Tâm cũng ôn nhu hơn rất nhiều.
Cố Hàn Đình có một khắc do dự, nhưng mà ngay lập tức liền hoàn hồn trở lại, lạnh lùng nói một câu: “Tùy cô, đừng trách tôi không nhắc cô, con đường này mà đi tiếp, cô sẽ không thể nào quay đầu lại được!"
"Là anh lựa chọn từ bỏ tôi!" Nói xong đứng dậy đi đến bên cạnh Tư Đồ Cẩn, hai người cứ như thế rời đi!
Cố Hàn Đình vô cùng tức giận, im lặng thay thế mọi thứ.
"Đình, hai người không sao chứ?" Cô ta nhỏ giọng hỏi một câu.
"Anh còn có việc, anh bảo Vương Siêu Quần đưa em về nhà!"
Không chờ Chu Y Nhược nói xong, anh đã đi, Chu Y Nhược cắn môi hốc mắt hơi đỏ, làm sao có thể khiến cô ta không nghi ngờ đây? Làm sao có thể không khó chịu đây? Cố Hàn Đình và Nhan Mộc Tâm rốt cuộc là có ý gì? Cô ta đau lòng rồi.