Khi Ôn Hỏa trở lại phòng ngủ, Thu Minh Vận đã không còn ở trong phòng, căn phòng trống không, trăng không quá sáng, dường như rất yên tĩnh, lại giống như chính bản thân cô đã che đi mất toàn bộ tạp âm bên ngoài, chỉ đơn giản là tạo thành màn đêm.
Cô thích những căn phòng trống, thích cảm giác chỉ có một mình tồn tại trên thế giới này. Trong khoảng thời gian này, cô đang bận luận văn, cũng không còn hưởng thụ loại cảm giác cô độc này nữa, nếu không vượt qua được, thật sự sẽ phụ lòng chính mình.
Cô có tài năng, nhưng tài năng không có nghĩa là nguồn cảm hứng ổn định. Thỉnh thoảng cô sẽ đến phòng thí nghiệm vật lý ứng dụng bên cạnh để giúp đỡ và tìm cảm hứng.
Chủ phòng thí nghiệm là một người đàn ông người Pháp, trông rất thân thiện, nhưng thực ra lại là một người ích kỷ và hơi keo kiệt, mọi người bị ông ta sai tới phát phiền, cho nên đến tìm Ôn Hỏa.
Ôn Hỏa đồng ý giúp ông ta giải quyết mớ lộn xộn và thực hiện các bài kiểm tra theo hướng khác với cô, bởi vì vật lý ứng dụng và lý thuyết vật lý có mối liên hệ với nhau, có liên quan chặt chẽ với một mức độ nhất định, cô cũng có thể định hình lại tư duy của mình.
Một lý do nữa là đối phương là một người rất có kinh nghiệm, hơn nữa có tiếng nói nhất định, có thể giúp cô đăng các bài nghiên cứu.
Sau 6 giờ, ông ta gọi cho Ôn Hỏa, gọi cô tới giúp chỉnh sửa lại một vài giấy tờ, đưa cho cô một bản sao cũ của "max planck amp; niels bohr", ấn bản gốc tiếng Anh về Lý thuyết lượng tử của Max Planck* và Niels Bohr**.
*Max Planck hay Max Karl Ernst Ludwig Planck (sinh ngày 23 tháng 4 năm 1858 – mất ngày 4 tháng 10 năm 1947) là một nhà vật lý người Đức, được xem là người sáng lập cơ học lượng tử và do đó là một trong những nhà vật lý quan trọng nhất của thế kỷ 20. Ông đạt giải Nobel vật lý năm 1918.
**Niels Bohr hay Niels Henrik David Bohr (sinh ngày 7 tháng 10 năm 1885 – mất ngày 18 tháng 11 năm 1962) là nhà vật lý học người Đan Mạch với những đóng góp nền tảng về lý thuyết cấu trúc nguyên tử và cơ học lượng tử sơ khai, nhờ đó mà ông nhận Giải Nobel Vật lý năm 1922. Bohr còn là nhà triết học và tích cực thúc đẩy các hoạt động nghiên cứu khoa học.
Đây là sự kết hợp giữa lý thuyết lượng tử của Max Planck và lý thuyết lượng tử quang phổ vạch của Niels Bohr.
Ôn Hỏa cũng đã đọc qua, nhưng vẫn nhận lấy.
Cô ngồi xuống, tùy ý lật mở mấy trang sách, thì phát hiện ra một bức ảnh của Max Planck thời trẻ. Ông ấy thực sự rất đẹp trai, cho dù là ảnh đen trắng, hay được chụp bằng máy ảnh có độ phân giải thấp, cũng đều không ngăn được khí khái toát ra từ ông ấy.
Vừa nhìn, cô đã nghĩ đến Thẩm Thành, chỉ đáng tiếc Thẩm Thành đã trở thành một thương nhân, nếu anh tiếp tục kiên trì với học thuật, trăm năm nữa sẽ có phải anh cũng sẽ giống như Planck, trở thành một đối tượng được các cô gái yêu thích vật lý tôn sùng hay không?
Nhưng nếu anh tiếp tục kiên trì tìm tòi nghiên cứu học thật, hẳn cũng sẽ không giống như bây giờ được các nữ sinh yêu thích như vậy, chỉ giống như đàn anh của bọn họ mà thôi.
Cô lại nghĩ đến lời nói tục tĩu của Thu Vận Minh đối với Thẩm Thành, con người Thẩm Thành, nếu như không hiểu quá rõ về anh, chỉ nhìn mặt cùng vẻ ngoài, rất dễ khiến cho phụ nữ vì anh mà phát sinh biến hóa, nhưng nếu như hiểu rõ, thật sự là một người rất hoàn hảo.
Tối hôm qua, khi Thẩm Thành lau nước mắt cho cô, tuy rằng động tác không quá nhẹ nhàng nhưng hơi thở của anh lại rất khẽ, khi đập vào mặt cô có vị muối nhàn nhạt.
Ôn Hỏa nhớ, anh thích dùng kem đánh răng có vị muối, không biết là vì lý do gì.
Anh hỏi cô: "Mặc hay không mặc?"
Ôn Hỏa không muốn mặc, nếu bắt cô chọn giữa việc chủ động mặc hay bị bắt mặc thì cô cũng sẽ không chọn việc bị bắt mặc: "Thật sự rất lâu rồi em chưa tới hộp đêm, thật đấy."
Thẩm Thành không quan tâm: "Em đã mặc cho người khác xem rồi."
Giọng Ôn Hỏa rất nhỏ: "Vậy thì anh cũng mặc áo sơ mi cho người khác xem. Trong bữa tiệc riêng của đạo diễn Đường, em và bạn học cũng đều chụp ảnh lại, bên cạnh anh có quá nhiều cô gái vây lấy, dáng người lại đẹp, anh nhìn xem. Anh chỉ biết nói em, cả ngày nói nói..."
Càng nói, giọng cô càng nhỏ, cuối cùng biến thành tiếng lẩm bẩm, nếu như tai không tốt thì căn bản không nghe thấy, cũng không hiểu cô đang nói cái gì.
Thẩm Thành đỡ eo cô, áp cô sát vào người mình: "Ăn giấm à?"
Ôn Hỏa không có: "Em muốn nói là, anh phải công bằng, không thể để bản thân được phóng hỏa, lại không cho em đốt đèn, hơn nữa, đèn em còn chưa thắp..."
Thẩm Thành bất ngờ hôn cô.
Ôn Hỏa vô thức mở to mắt, ngơ ngác nhìn hàng lông mi dài của anh.
Thẩm Thành thấy cô ngây ngốc, buông cô ra, giọng nói rất trầm: "Nhiều lời như vậy sao?"
Ôn Hỏa co rụt vai lại, sờ sờ môi: "Đó là anh nói với em, anh cũng không phải cố vấn của em, lúc nào cũng nói về em..."
Thẩm Thành ôm mông của cô, bế cô lên, đặt người lên trên bàn, sau đó kéo cô lên áp cả người cô dính sát vào người mình: "Không phải em nói tôi là người đàn ông của em sao? Người đàn ông của em không thể nói em?"
Ôn Hỏa cắn môi, dáng vẻ lúc này trông cũng không được tự nhiên: “Ai nói anh là người đàn ông của em…”
Thẩm Thành dùng ngón tay cái vuốt ve môi dưới của cô: "Mau mặc quần áo kia vào, để cho tôi xem."
Ôn Hỏa lập tức đưa hai bàn tay mảnh mai như chiếc lá lên chống cằm, giả bộ như mình là một đóa hoa: "Nhìn đi, bây giờ anh có thể nhìn được rồi."
Thẩm Thành nhìn cô, đôi mắt giống như mãnh thú, như thể chỉ cần cô lắc đầu, anh sẽ lập tức ăn sống nuốt tươi cô.
Cũng không biết có phải Ôn Hỏa phát hiện ra nguy hiểm hay không, còn lè lưỡi với anh, trông giống như một kẻ xấu đã chiếm được lợi còn khoe mẽ, rất bướng bỉnh.
Thẩm Thành bất ngờ tiến sát lại gần, cắn lấy đầu lưỡi của cô, mυ'ŧ mạnh một cái.
Ôn Hỏa kêu lên một tiếng, không thốt nên lời, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
Thẩm Thành thấy cô hụt hơi mới buông cô ra: "Thay đồ."
Ôn Hỏa biết vừa rồi anh muốn trừng phạt mình, nếu như cô không chịu thay đồ, chắc chắn anh sẽ ném cô lên giường bắt cô thay trên đó, vừa nhìn thấy đã nhận lấy: "Ò."
Cô vội vàng nhảy khỏi bàn, thu dọn quần áo, chuẩn bị vào phòng tắm thay quần áo.
Thẩm Thành đã xoay người dựa vào bàn: “Thay ngay ở đây."
Ôn Hỏa thành thật nói: "Em ngại."
Thẩm Thành cầm bao thuốc trên bàn lên, lấy ra một điếu, châm lửa rồi từ từ thổi khói thuốc về phía cô, khoảng cách giữa hai người khá xa, căn bản khói thuốc cũng không thể làm bay tóc cô lên, nhưng anh cũng chỉ muốn làm như vậy, anh muốn nhìn thấy Ôn Hỏa từ từ xuất hiện từ trong làn khỏi trắng. Anh rút ra hai điếu thuốc hỏi: "Bây giờ em cảm thấy xấu hổ không phải là có chút muộn sao?"
Ôn Hỏa cởi cúc ra.
Thẩm Thành cũng không biết cô có cố ý làm vậy hay không, khi cúc áo cởi ra ngón tay lướt qua phần da trên cổ, để lại một vết đỏ, khiến anh bồn chồn không thể giải thích được.
Trên làn da trắng nõn của phụ nữ lưu lại vết đỏ có thể khiến cho người đàn ông phá bỏ lệnh cấm trong lòng mình.
Áo của Ôn Hỏa cũng chỉ có vài chỗ có cúc, còn lại là chui đầu, được thiết kế khoét một bên vai. Sau khi cởi cúc áo, cô cởϊ áσ ra, chiếc áσ ɭóŧ màu trắng ôm lấy hai bầu ngực căng tròn mềm mại dần xuất hiện trong mắt Thẩm Thành. Hai mắt anh chợt nóng lên.
Lúc sau, Ôn Hỏa cởϊ qυầи ra, quần rất dễ cởi ra. Cô mặc một chiếc quần ống rộng mềm mại buộc ngang hông. Mở hàng cúc trên eo, chiếc quần tự động tuột xuống, để lộ một chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng, cũng cùng màu với áo ngực của cô.
Lúc cô cởϊ áσ ngực liền liếc mắt nhìn Thẩm Thành một cái, thoạt nhìn phản ứng của anh trông có vẻ bình thản, nhưng cũng không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào.
Cô cởi được một nửa, đột nhiên dừng lại, đi về phía Thẩm Thành xoay người: "Anh giải quyết cho em đi."
Thẩm Thành vươn một tay qua, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng sờ rồi giúp cô cởi ra.
Một tay cô ôm lấy bầu ngực, tay kia cởi áσ ɭóŧ, quay lại phía trước chiếc váy, cởϊ qυầи lót.
Lúc cởϊ qυầи lót, cô vẫn quay lưng về phía Thẩm Thành, nhưng Thẩm Thành lại rất thích mông của cô, nói anh thích cặp mông giống như trái đào mật của cô cũng không quá khoa trương, phối hợp cùng với phần eo chỉ rộng bằng một tờ giấy A4, cùng bầu ngực no đủ giống hình giọt nước mưa…
Ôn Hỏa không biết nguy hiểm sắp xảy ra, cô vẫn đang mặc váy, nhưng vừa mới mặc vào được một nửa, Thẩm Thành đã giống như một con sói, dập tắt điếu thuốc, lao đến phía trước mặt cô, đè cô lên sô pha, dùng một tay cởϊ qυầи ra.
Ôn Hỏa quay đầu nhìn anh, lúc này người cũng đã sớm mất đi lý trí, vô thức nắm chặt lấy huyệt thịt, miệng nhỏ phía bên dưới cũng giống như hô hấp đều ngừng lại.
Góc độ của Thẩm Thành hoàn toàn có thể nhìn thấy cảnh này, mắt anh càng đỏ hơn, anh rút dươиɠ ѵậŧ ra, kéo cánh tay Ôn Hỏa, kéo cô đứng lên, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ đưa vào miệng cô.
Ôn Hỏa bị anh ép phải quỳ xuống, đầu cô bị anh giữ chặt, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh: "Nếu không liếʍ em sẽ phải khó chịu."
Giọng nói trầm thấp của Thẩm Thành thật sự rất gợi cảm, có chút cảm giác bọt nước khó dò: "Em cũng biết là tôi đã phải chịu đựng bao lâu rồi đúng không?"
Ôn Hỏa lại ngậm lấy, giọng nói cũng trở nên mơ hồ không rõ: "Em không tin lúc anh tới Canada không tìm phụ nữ, em không tin mấy em gái nước ngoài không quyến rũ anh.”
Thẩm Thành bị cô liếʍ hai lần, gân xanh trên dươиɠ ѵậŧ nổi lên dày đặc, ươn ướt, mắt ngựa sáng ngời, nhìn cứng ngắc mà nặng nề. Anh chạm vào bờ môi của cô, dùng hai ngón tay đào một chút nước bọt của cô, sau đó bôi lên miệng huyệt của cô, rồi trực tiếp đút vào.
Ôn Hỏa không tự chủ được ngẩng đầu lên, kêu lên một tiếng: "A..."
Dươиɠ ѵậŧ trướng tới phát đau của Thẩm Thành nhanh chóng bị hành lanh mềm mại mυ'ŧ lấy, kɧoáı ©ảʍ phía bên dưới nhanh chóng lan ra khắp toàn thân, anh vỗ nhẹ vào bờ mông của Ôn Hỏa: "Đừng nhéo tôi, tôi động một cái em sẽ đau."
Ôn Hỏa không muốn, nhưng cũng không có cách nào, người anh em của anh vừa thô lại vừa to: "Anh làm chậm lại cho em."
Thẩm Thành không có cách nào khác phải làm chậm lại, từ từ đẩy vào, một lần, hai lần, cuối cùng cô cũng quen dần, mới hỏi cô: "Rốt cuộc có phải tôi rất lợi hại hay không?"
Ôn Hỏa lắc đầu, run giọng nói: "Em... Sâu... Không… Thấy đáy."
Thẩm Thành vặn vẹo thân thể, trong lúc hai người vẫn còn đang kết hợp, cô cứ thế bị anh quay người lại, anh lại càng dùng sức thúc vào: "Có đúng không?"
Ôn Hỏa lắc đầu: "Không đúng..."
Thẩm Thành lại tiếp tục thúc vào: "Đến chưa?"
Ôn Hỏa “A” lên một tiếng: "Đau quá!"
Thẩm Thành cúi người ngậm lấy một bên bầu ngực của cô mà mυ'ŧ: "Ôn Hỏa, tôi có lợi hại hay không?"
Ôn Hỏa lắc đầu: "Anh cũng đã ba mươi tuổi, sức lực sao có thể..."
Hiển nhiên câu nói này đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới Thẩm Thành, anh dùng sức cắn vào đầu ngực của cô: "Tại sao lúc em quyến rũ tôi không chê tôi đã ba mươi tuổi?"
Ôn Hỏa kêu lên một tiếng, thân thể bị anh thúc vào khó nhịn: "Chuyện đó… Không phải em… Bị làm cho… Choáng váng đầu óc sao?"
Thẩm Thành đẩy nhanh tốc độ: "Bị cái gì làm cho choáng váng đầu óc?"
Ôn Hỏa ngâm nga mấy tiếng: “Bị sắc đẹp của anh…"
Lúc này Thẩm Thành mới thoải mái, động tác trở nên dịu dàng hơn một chút, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ vòng quanh núʍ ѵú của cô, để lại vết nước bọt như ngọc, khiến đầu ngực đỏ như anh đào của cô càng thêm hấp dẫn.
Ôn Hỏa cũng hỏi anh: "Thầy Thẩm… Vậy còn anh… Anh là bị thứ gì làm cho choáng váng đầu óc?"
Thẩm Thành lại hôn lên môi cô: "Còn không phải trước giờ trong lớp của tôi không có ai không mặc qυầи ɭóŧ còn dám ngồi xuống tìm đồ, em làm như vậy không phải muốn cho tôi nhìn thấy sao? Nhìn thấy chỗ này?"
Anh nói xong, dùng sức thúc mạnh vào trong nộn huyệt của cô.
Ôn Hỏa không sợ chết hỏi anh: "Vậy lúc đó thầy Thẩm nhìn thấy... Cảm thấy thế nào… Có phải là rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ không... Bọn họ nói… Đàn ông nhìn thấy nơi riêng tư hồng hào bên dưới... Nhất định là sẽ yêu thích không buông tay."
Thẩm Thành nâng một chân của cô lên, để cho cô dựa vào người mình, cứ thế bị anh đút vào: "Cảm giác tôi nhất định sẽ giống như vậy, làm em."
Ôn Hỏa nhếch môi: "Thầy Thẩm… Ngụy trang bản thân dưới dáng vẻ đạo mạo? Thật ra lại là mặt người dạ thú?"
Thẩm Thành nắm lấy bộ ngực của cô, nhìn bầu ngực của cô bị anh bóp đến biến dạng, da thịt mềm nhũn từ kẽ hở giữa ngón tay anh rỉ ra: "Vậy còn em? Giả vờ dịu dàng đoan trang, nhưng thật ra lại rất phóng đãng?"
Ôn Hỏa khẽ cười: "Dùng sức một chút nha thầy Thẩm, còn chưa tới đây, là ba mươi tuổi rồi nên không được nữa?"
Thẩm Thành thấy cô trêu chọc mình như vậy, lập tức nhấc một bên chân còn lại, bế cô lên, giữ nguyên tư thế đẩy mạnh vào bên trong, rồi bế cô vào bồn tắm trên lầu, sau đó vặn vòi nước, trong lúc đợi nước chảy đầy vào bồn, tiếp tục làʍ t̠ìиɦ với cô.
Ôn Hỏa kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh như vậy cũng xuất phát từ ý nghĩ nghịch ngợm, nhưng Thẩm Thành lại quá nghiêm túc, lần làʍ t̠ìиɦ này, kéo dài hơn thời gian bình thường hơn nửa tiếng. Cô bị anh dày vò không còn sức sống, cảm giác như bị treo cổ chỉ còn hơi tàn.
Cuối cùng, cô phải cầu xin sự thương xót: "Không được… Cũng… Cũng có thể… A… Thầy Thẩm… Em sắp chết rồi… Em sai rồi..."
Đã quá muộn, lúc này Thẩm Thành không thể kiềm chế được chính mình, có bao nhiêu thì phóng thích bấy nhiêu vào bên trong cơ thể cô, sau khi cơ thể đột nhiên run lên, anh phóng toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong huyệt nhỏ của cô.
Hai chân Ôn Hỏa khuỵu xuống, cả người không còn sức lực, trên đầu đầy mồ hôi dựa vào bên cạnh thành bồn tắm, chân ngâm trong nước.
Sau khi Thẩm Thành bắn vào bên trong dừng lại vài giây rồi cũng rút ra.
Ôn Hỏa dừng lại hơn mười phút, nếu Thẩm Thành không đưa khăn mặt cho cô, có thể cô còn dừng lại lâu hơn nữa.
Thẩm Thành để cô tự mình lau, sau đó đi ngủ.
Ôn Hỏa bất động, yếu ớt như một con mèo nhỏ: "Anh lau giúp em đi."
Thẩm Thành ngồi xổm xuống, nghiêng mặt về phía trước: "Vậy có phải còn muốn tôi bế em lên giường không? Đắp chăn cho em, rồi hát ru cho em ngủ? Hửm?"
Ôn Hỏa tự động chặn lại ý tứ hàm xúc trong lời nói của anh, gật đầu: "Ừm."
Khóe môi trái của Thẩm Thành khẽ cong lên, anh ôm cả người cô ra khỏi nước rồi bế cô lên giường.
Khi đứng dậy, hai tay Ôn Hỏa vòng qua ôm chặt lấy cổ anh, không để cho anh đi.
Thẩm Thành nhìn cô, ánh mắt của cô như say rượu, lại vô cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Ôn Hỏa nhìn anh một lúc, sau đó mυ'ŧ mạnh vào cổ anh, để lại dấu hôn trên đó.
Thẩm Thành nhíu mày.
Lông mày Ôn Hỏa giật giật, thoạt nhìn như đang tức giận: "Anh làm đau em!"
Thẩm Thành gỡ tay cô ra: "Lần sau sẽ đau hơn."
Ôn Hỏa không muốn cùng anh nói chuyện nữa, lật người chuẩn bị đi ngủ.
Thẩm Thành không cùng cô ngủ chung một phòng, anh ở phòng ngủ chính, để Ôn Hỏa nằm trong phòng dành cho khách.
Tiếp theo là một đêm yên tĩnh lạ thường, trong đầu Ôn Hỏa cũng không còn những thanh âm rối loạn nữa.
Ký ức đêm qua lại hiện về trong đầu, Ôn Hỏa vẫn còn cảm nhận được một chút dư vị.
Trong cuốn sách "Kêu gào trong mưa phùn" của Dư Hoa, có một câu như vậy, phần ký ức cảm động có thể được chọn lọc lại, những sự việc không liên quan trong quá khứ có thể được ghép lại để có được một quá khứ hoàn toàn mới.
Câu này xuất hiện trong văn cảnh cụ thể là muốn nói ra suy nghĩ gì, Ôn Hỏa không nhớ rõ lắm, nhưng câu này quá phù hợp với tâm trạng của cô lúc này. Thậm chí cô còn cảm thấy, thông qua ký ức tối hôm qua, đánh giá không tốt về Thẩm Thành, có chút bất công.
Sự khô nóng của cơ thể cũng thể hiện rõ hơn điều này.
Sau khi buông tha cho bản thân một thời gian ngắn, Ôn Hỏa phát hiện đêm nay nếu chỉ có một mình cô sẽ không thể vượt qua được, vì vậy cô gửi cho Thẩm Thành một tin nhắn WeChat.
"Thầy Thẩm."
Khoảng mười phút sau, Thẩm Thành mới trả lời lại: "Hả?"
"Anh có muốn uống nước không?"
Mười phút sau, Thẩm Thành đáp: "Tôi sẽ cho người đến đón em."