Nhưng nam tử không vội nhất thời, hắn móc côn ŧᏂịŧ ra những cũng không vội vã cắm vào, chỉ đưa tới trước mặt nhử tử như dụ hoặc: "Tới đây nào tâm can, dùng miệng của muội liếʍ đi, để ca ca ngắm dáng vẻ muội ngậm ta."
Nữ tử chu môi từ chối: "Không thèm ngậm thứ hôi hám đó củ huynh đâu!"
Nam tử kia dí dươиɠ ѵậŧ sát vào nàng, chọc má ngọc của nàng: "Tâm can biết thứ này sướиɠ thế nào mà, liếʍ nó to lên sẽ lấp đầy muội hơn đó."
Nữ tử kia như bị dươиɠ ѵậŧ dụ dỗ, oán trách hắn: "Nóng quá…" Nói rồi nàng dùng tay nhỏ nắm lấy dươиɠ ѵậŧ, duỗi lưỡi ra liếʍ, liếʍ lạch chạch mấy cái mới há mồm ngậm vào. Nguyên Túy Nguyệt thấy môi anh đào của nàng kia mở to ra, đang nỗ lực dùng miệng phun ra nuốt vào thân gậy, phát ra tiếng "chùn chụt".
Nguyên Túy Nguyệt xem đến miệng lưỡi khô khốc, hạ thân hơi ngứa, nàng muốn duỗi tay xuống cào nhưng lại cảm thấy thẹn.
Nữ tử dùng miệng sục được một lúc rồi mới nhả dươиɠ ѵậŧ ra, kéo theo vài sợi nước bọt, nàng tủi thân nói: "Bên dưới ướt nhẹp cả rồi…"
Nam tử ngồi xổm xuống quan sát hạ thể của nàng, trêu đùa: "Tiểu tâm can đáng thương của ta, chảy nước ướt cả đá rồi này, ngày mai ai thấy vệt nước này không biết sẽ nghĩ nó là gì nhỉ?" Nói xong hắn duỗi tay cắm vào huyệt thọc ngoáy, ngón tay di chuyển nhanh chóng, rất nhiều nước chảy xuống theo lòng bàn tay hắn.
"Huynh hư quá!"
Nam nhân gác chân nữ nhân lên vai mình: "Xem ca ca chơi nát muội đây, cắm đến nửa năm sau muội cũng không dám nghĩ đến nam nhân luôn!" Nói xong, hắn cắm dươиɠ ѵậŧ vào hoa huyệt: "A, ướt đẫm rồi, huyệt của tao hóa chảy nhiều nước thế!"
Nữ tử được nam tử lấp đầy, sướиɠ đến nỗi thở ra: "Cho muội đi, ca ca, nhanh…"
Hạ thân nam tử đưa đẩy trước sau, va phải thịt mông của nữ tử "bạch bạch bạch", chỗ giao hợp phát ra tiếng "phụt phụt", Nguyên Túy Nguyệt nghe được, nhịn không được nuốt nước miếng.
Bỗng nhiên một bóng đen xuất hiện bên cạnh Nguyên Túy Nguyệt, Nguyên Túy Nguyệt sợ đến mức khẽ run lên, nhỏ giọng mắng hắn: "Ngươi làm ta sợ muốn chết!"
"Công chúa không nên nhìn những thứ dơ bẩn này, thủ hạ gϊếŧ họ nhé?" Nam tử trầm thấp nói.
"Suỵt!" Nguyên Túy Nguyệt dựng một ngón tay lên ý bảo hắn yên lặng: "Bổn cung vẫn chưa xem xong, ngươi đừng làm bổn cung mất hứng!"
Sau đó nàng tiếp tục rình coi cặp uyên ương hoang dại. Có vẻ nam tử ấy rất tinh thông việc này, hắn dùng vài tư thế làm nàng kia, cắm đến mức nàng kêu da^ʍ liên tục, phun ướt tảng đá dưới thân.
Thấy hay người thu thập rời đi, Nguyên Túy Nguyệt mới rời khỏi lâu, nàng đã thấy nhiều việc xấu xa dơ bẩn trong cung đến nỗi chết lặng, nên khi đối diện với cảnh này thì cũng không có chỉ trích đạo đức gì, chỉ tiếc nuối nói: "Không biết ngày tháng năm nào bổn cung mới có thể hưởng thụ việc cá nước thân mật như thế…"