Editor : Nhan
“Anh Ngưu, anh nghe nhầm rồi, không có ai cả, chỉ là một con chuột chạy qua thôi. Anh chờ một chút nhé, em đuổi chuột đi rồi mở cửa cho anh!” Khúc Yên lớn tiếng trả lời.
“Yên Yên, vậy em nhanh mở cửa đi, anh giúp em đuổi chuột!” Lý Ngưu ở ngoài cửa lo lắng hô.
“Không cần không cần, em tự làm được!” Khúc Yên véo tay Mạc Bắc Đình một cái, đè thấp giọng, “Đốc quân còn không đi?”
Mạc Bắc Đình lại véo eo của cô, nói bên tai cô: “Ai là chuột, hả?”
Khúc Yên cong môi nghịch ngợm cười: “Ai làm thì là người đó.”
“Lời tốt hay xấu gì cũng chỉ để một mình em nói hết.” Mạc Bắc Đình cắn nhẹ trên vành tai xinh xắn của cô xem như trừng phạt.
“Đốc quân là chó sao?” Khúc Yên đưa tay che lỗ tai, hơi buồn bực trừng hắn một cái, “Lần trước cắn cổ tôi, lần này cắn tai tôi, chẳng lẽ tôi dùng để mài răng cho ngài sao?”
Mạc Bắc Đình véo má cô, thay đổi chủ ý: “Đuổi người bên ngoài đi, tôi còn có chuyện nói với em.”
“Nhưng tôi không có chuyện muốn nói với ngài.” Khúc Yên đẩy hắn ra, mặc kệ hắn có đi hay không, tự đi ra cửa phòng.
Cô mới đi về phía trước hai bước, cảm giác đằng sau lưng căng thẳng, cả người đột nhiên bay trên không, chớp mắt liền bị ôm lên trên giường.
Nam nhân cúi người áp xuống, nhìn thẳng vào mắt cô: “Em thật sự muốn kết hôn cùng nam nhân từ nông thôn ở ngoài cửa kia?”
“Nam nhân nông thôn thì làm sao? So với ngài còn tốt hơn.” Khúc Yên bị hắn ép không thể động đậy, chê hắn nặng, đạp hắn một cái.
Mạc Bắc Đình nhanh chóng đưa tay bắt được chân cô đang đạp loạn.
Khúc Yên nâng một chân khác lên, tiếp tục đá về phía hắn.
Mạc Bắc Đình phản ứng cực nhanh, nghiêng người né, thuận tiện duỗi cánh tay dài ra, lại kéo cô vào trong ngực.
Hai người đá qua đá lại, giường kêu kẹt kẹt, tiếng này khiến Lý Ngưu bên ngoài vô cùng lo lắng, hắn lớn tiếng kêu lên: “Yên Yên? Em bắt được chuột chưa? Em mở cửa ra đi, anh giúp em!”
“Được......”
Khúc Yên vừa mới mở miệng, Mạc Bắc Đình liền cúi đầu chặn môi cô lại.
Khúc Yên kháng nghị vài tiếng, bị hắn bá đạo nuốt hết.
Bên ngoài, Lý Ngưu không thấy trong phòng có động tĩnh gì, lo Khúc Yên xảy ra chuyện, vặn tay nắm cửa ra, trong miệng lớn tiếng nói: “Yên Yên! Anh vào nhé! Em đừng sợ, anh giúp em bắt......”
Hắn còn chưa dứt lời, xông vào đã thấy Khúc Yên bị một nam nhân đè xuống giường, cô lại đang giẫy giụa.
Lý Ngưu giận tím mặt, tiện tay cầm một chiếc ghế gỗ lên, đập tới, “Da^ʍ tặc! Thả Yên Yên ra!”
Mạc Bắc Đình bảo vệ Khúc Yên dưới người, xoay người lăn một vòng, hai người rơi xuống đất, chiếc ghế gỗ nện ở trên giường.
“Da^ʍ tặc! Còn không mau buông cô ấy ra! Ta liều mạng với ngươi!” Lý Ngưu thấy hắn còn giữ Khúc Yên không thả, giận đỏ mặt, hét lớn một tiếng xông lên.
“Đừng đánh nhau! Anh Ngưu, anh lùi lại, người này là đốc quân đại nhân!” Khúc Yên vội vàng ngăn lại.
Chủ yếu là cô sợ Lý Ngưu bị thương.
Thân thủ của Mạc Bắc Đình không có gì đáng để lo lắng.
“Hắn, hắn là......” Chân Lý Ngưu đột nhiên dừng lại, vô cùng ngạc nhiên, “Hắn chính là của em......”
Vị hôn phu cũ?
Lúc này Lý Ngưu mới nhìn rõ mặt của đối phương, anh tuấn bất phàm, toàn thân áo đen cao lớn kiên cường, khí thế khϊếp người.
Hắn bỗng nhiên có chút tự ti, lúng ta lúng túng nói: “Yên Yên, đốc quân...... Vì sao hắn lại ở trong phòng em?”
Khúc Yên hất tay Mạc Bắc Đình ra, đi về phía Lý Ngưu, giải thích: “Đốc quân tới nói rõ ràng với em rồi lập tức đi ngay.”
Lý ngưu không hiểu, hỏi: “Nói rõ ràng cái gì?”
Khúc Yên trả lời: “Nói rõ ràng về sau kết hôn đều không liên quan.”