Beta

Chương 24

Edit + Beta: ALice.

Sự kiện ba năm trước kia, trên thực tế nguyên nhân chính yếu trong mắt Cung Trầm, vẫn bởi vì Bồ Dao Tri không chịu giải thích cho hắn.

Chỉ cần Bồ Dao Tri giải thích, vậy ba năm bạo lực học đường kia, cũng sẽ không tồn tại nữa.

Hoài Thi làm người khởi xướng có một phần trách nhiệm.

Còn hắn, không thể phủ nhận rằng hắn cũng có một phần trách nhiệm.

Nhưng một phần trách nhiệm này lại cực kỳ bé nhỏ.

Mà nói từ phương diện khác, trên thực tế hắn cũng là người bị hại mới đúng.

Nếu Bồ Dao Tri không ngu ngốc như vậy, không dễ dàng tin tường người khác như vậy, thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra.

Đến nỗi vì sao hắn muốn bồi thường, thì nguyên nhân bất quá chỉ là muốn cởi bỏ khúc mắc của mình mà thôi, để buổi tối mình không còn mơ thấy ác mộng nữa, có thể ngủ an ổn một ít.

Động tác của quản gia rất nhanh nhẹn.

Vài phút sau, Cung Trầm có được số điện thoại của Bồ Dao Tri.

Nhìn số điện thoại của mẹ Bồ trước mắt, Cung Trầm nhíu mày.

Hắn nhíu mày ngẩng đầu, "Của Bồ Dao Tri đâu?"

Quản gia cung kính đáp lại: "Thưa thiếu gia, ở cột thông tin liên hệ của gia đình Bồ Dao Tri ba năm trong trường học này, chỉ điền một dãy số này thôi."

Nói cách khác, chỉ có thể tra được dãy số này.

Cung Trầm phiền lòng ý táo.

"Thôi."

Tâm tình hắn không vui mà chậc một tiếng, kế tiếp liền dựa theo phương thức đã tra được mà gọi đi.

Sau khi điện thoại vang lên một tiếng, thì đầu kia liền chuyển được.

Giọng nói mang theo tang thương rõ ràng kia của mẹ Bồ từ trong điện thoại vang lên.

"Alo, xin chào, xin hỏi ngài là......?"

Cung Trầm lời ít ý nhiều: "Tôi là Cung Trầm."

Mẹ Bồ nghe tiếng liền sửng sốt.

Cô theo bản năng mà hỏi lại: "Cung Trầm? Cung Trầm là......?"

Mẹ Bồ vừa hỏi những lời này xong, sau đó đột nhiên linh quang vừa hiện, lập tức phản ứng lại đây.

Ở thành phố S to như vậy, người mang họ Cung, còn có thể là ai?

Người của Cung gia!

Sau khi ý thức được thân phận của người đầu kia điện thoại, mẹ Bồ không khỏi lập tức bắt đầu kinh hoảng thất thố.

"A! Ngài.... Ngài là Cung thiếu gia sao?" Mẹ Bồ chân tay luống cuống, được chiều mà sợ. Tiếp theo, cô theo bản năng liên tục nói lời cảm ơn với Cung Trầm, "Ba năm trước đây cảm tạ ngài khoan hồng độ lượng, đã để trường học thu hồi quyết định đuổi học Dao Tri. Bồ gia chúng tôi thật sự vô cùng cảm kích. Cảm tạ ngài đại ân đại đức, Dao Tri nhà chúng tôi chỉ là một Beta, nếu cứ như vậy mà bị trường đuổi học ——"

Nghe mẹ Bồ liên tục nói lời cảm tạ, nỗi lòng Cung Trầm không khỏi càng thêm phức tạp.

Cung Trầm nhíu mày, ra tiếng cắt ngang lời của mẹ Bồ.

"Chuyện ba năm trước đây," nói tới đây, thanh âm của Cung Trầm không tự giác tạm dừng một lát, "...... Có nội tình khác."

Mà ngoài dự kiến của Cung Trầm chính là, mẹ Bồ cũng không ngoài ý muốn.

Cô à một tiếng, thanh âm có chút buồn bã, nhưng cũng không cảm thấy khϊếp sợ đối với việc này.

Thật giống như là...... Đã sớm biết rồi vậy.

Mẹ Bồ à một tiếng, theo sau không khỏi thở dài một tiếng.

"...... Tôi đã biết rồi." Cô nhịn không được mà cảm thán nói.

Đầu này điện thoại, thanh âm của Cung Trầm dừng lại, có chút kinh ngạc.

"Cái gì? Dì đã biết rồi sao?"

Mẹ Bồ bất đắc dĩ đáp lại, "Đúng vậy."

Cung Trầm nhanh chóng truy vấn, "Chính miệng Bồ Dao Tri nói sao?"

"Không, thằng bé cái gì cũng chưa nói, là tự tôi cảm thấy thôi." Nghĩ tới đây, giọng nói của mẹ Bồ cũng không khỏi càng thêm bất đắc dĩ, "Lúc trước, sau khi phát hiện tính cách của thằng bé thay đổi cực lớn, tôi mới đột nhiên nhớ ra, tiền tiêu vặt của nó cũng chỉ có một chút như vậy, sao có thể mua nổi NV-1 chứ? Cho nên tôi cảm thấy, trong này nhất định có gì đó kỳ quặc."

Cung Trầm rơi vào trầm mặc.

Chuyện dễ hiểu như thế, nhưng ba năm này, hắn lại hoàn toàn chưa từng nghĩ lại.

Cũng căn bản chưa từng hoài nghi.

Hắn không biết rốt cuộc là hắn ngu xuẩn, hay là sự ngạo mạn cao cao tại thượng đã khiến hắn mất đi năng lực bình tĩnh suy nghĩ.

"Tôi cũng cảm giác được trong đó chắc chắn có nội tình gì đấy, vì thế trước đó tôi cũng từng dò hỏi thằng bé." Mẹ Bồ lại nói tiếp.

"Cậu ta nói gì?" Cung Trầm không khỏi lại truy vấn lần nữa.

Giọng nói của mẹ Bồ dừng một chút.

Trong điện thoại, giọng nói của mẹ Bồ đột nhiên trở nên có chút gian nan, chỉ nghe cô chậm rì rì nói: "Thằng bé nói, "mẹ, chuyện này đã không còn quan trọng nữa.""

Cung Trầm lại trầm mặc lần nữa.

...... Không còn quan trọng.

Điện thoại đầu kia, mẹ Bồ nhịn không được mà trộm lau nước mắt.

Mẹ Bồ chật vật lau nước mắt trên mặt, để cảm xúc và giọng nói của mình bình tĩnh lại. Tiếp theo, cô thật cẩn thận hỏi thử: "Cung thiếu gia, tôi có thể hỏi một chút, nội tình trong đó...... Rốt cuộc là gì không?"

Cung Trầm im lặng, mới lại mở miệng lần nữa.

"Cái gọi là bỏ thuốc, trên thực tế là do cậu ta bị người khác lừa mà thôi. Tất cả không phải là ý muốn chủ quan của cậu ta."

Mẹ Bồ ôi một tiếng, trong lúc nhất thời thế nhưng đã quên nói chuyện.

Một lát sau, trong điện thoại mới lại lần nữa vang lên giọng nói mang theo khóc nức nở nghẹn ngào kia của mẹ Bồ.

"Vậy là tốt rồi...... Xem ra con trai tôi cũng không phải là một Beta vì muốn leo lên quyền quý mà không từ thủ đoạn...... Vẫn luôn là con trai tốt của tôi......"

Cung Trầm không nói.

Cung Trầm cầm điện thoại kiên nhẫn đợi một hồi, đợi mẹ Bồ ở đầu kia điện thoại phát tiết xong cảm xúc của mình, lại lần nữa lau nước mắt, sau đó giọng nói hơi chút kích động nói: "Cảm tạ Cung thiếu gia đã vì tôi giải thích nghi hoặc, bằng không tôi còn không biết chân tướng trong đó, bởi vì Dao Tri thế nào cũng không muốn nói."

Cung Trầm theo bản năng hỏi lại: "Vì sao lại không muốn nói?"

Nghe tiếng, mẹ Bồ không khỏi thở dài, nắm di động, vẻ mặt rất là bất đắc dĩ nói: "Sau khi sự kiện ba năm trước qua đi, ở nhà, thằng bé trở nên càng ngày càng ít nói, tươi cười trên mặt cũng theo đó mà trở nên càng ngày càng ít. Bây giờ chuyện gì nó cũng giấu ở trong lòng không chịu nói với tôi, bây giờ trong đầu nó nghĩ cái gì...... Tôi cũng không biết nữa."

Cung Trầm im lặng.

Mẹ Bồ bất đắc dĩ thở dài, sau đó đột nhiên hậu tri hậu giác mà nhớ tới một chuyện.

Mẹ Bồ giật mình, vô cùng cẩn thận hỏi: "Đúng rồi, Cung thiếu gia ngài gọi điện thoại lại đây là...?"

Lúc này Cung Trầm rốt cuộc mới nói ý đồ đến của mình.

"Tôi tìm Bồ Dao Tri."

Mẹ Bồ ngẩn người, rất nhanh liền phản ứng lại.

"À, thằng bé có ở nhà! Bây giờ nó đang đọc sách ở trong phòng!" Điện thoại đầu kia, mẹ Bồ vội vội vàng vàng đứng dậy khỏi sô pha, "Ngài chờ một chút, bây giờ tôi gọi thằng bé đến nghe điện thoại."

"Ừm."

Điện thoại đầu kia, mẹ Bồ không có lên tiếng nữa, nhưng lại truyền đến một loạt động tĩnh sột sột soạt soạt.

Hiển nhiên là cầm điện thoại, đi gọi Bồ Dao Tri.

Không biết vì sao.

Vừa rồi lúc nói chuyện cùng với mẹ Bồ, Cung Trầm vô cùng ung dung tự nhiên.

Nhưng mà lúc này.

Trong khoảng thời gian chờ Bồ Dao Tri tiếp điện thoại ngắn ngủi không đến nửa phút này, lòng bàn tay Cung Trầm đã không tự chủ được mà chảy ra một ít mồ hôi lạnh.

Hắn cũng không biết mình đang khẩn trương cái gì.

Nhưng không cách nào phủ nhận chính là, lưng hắn trong lúc vô hình đã thẳng thắn, trái tim cũng theo đó mà căng thẳng lên.

Hắn môi mỏng nhấp chặt, nín thở tĩnh khí.

......

Bên kia.

Mẹ Bồ cầm di động, gõ vang cửa phòng ngủ của Bồ Dao Tri.

"Dao Tri, con dậy rồi chứ?"

Trong phòng ngủ, Bồ Dao Tri an tĩnh đứng dậy khỏi bàn học, cứng mặt mà kéo cửa phòng ra.

Đứng ở cửa phòng, cậu ngẩng đầu, nhìn về phía mẹ Bồ.

"Mẹ, có việc gì sao?"

Mẹ Bồ cầm di động, lộ ra tươi cười đối với con trai mình.

"Có bạn học tìm con."

...... Bạn học? Bồ Dao Tri nhíu mày.

Cậu nghĩ không ra là ai có thể tới tìm cậu.

Bồ Dao Tri chần chờ mà tiếp nhận điện thoại.

Tiếp nhận điện thoại, cậu mở miệng.

"Alo? Xin hỏi là ai vậy?"

Điện thoại đầu kia, lòng bàn tay Cung Trầm không tự giác đổ mồ hôi, thanh âm căng thẳng.

Hắn ra vẻ lãnh đạm.

Cung Trầm: "Là tôi."

Nghe được giọng của Cung Trầm, Bồ Dao Tri hơi giật mình, ngay sau đó vẻ mặt rất nhanh liền khôi phục đạm nhiên.

So với vẻ lãnh đạm giả bộ và đông cứng xa cách kia của Cung Trầm, thì giọng nói của Bồ Dao Tri lại cực kì bình tĩnh.

Bình tĩnh đến tựa như cục diện đáng buồn, không dậy nổi bất cứ gợn sóng nào.

"Thì ra là bạn học Cung Trầm, có việc gì sao?"

Ngữ điệu bình thản, không có một chút dao động cảm xúc nào.

So với giọng nói của Cung Trầm, thì giọng nói Bồ Dao Tri, mới xem như chân chính lạnh nhạt và xa cách.

Giống như là cách sương mù dày đặc, khiến người khác sờ không được, cũng nghe không ra.

Giọng nói của Cung Trầm không khỏi lại dừng một chút.

Nhưng mà.

Thanh âm của hắn hơi dừng, rất nhanh liền khôi phục bình thường.

"Ba năm trước đây, tôi biết chuyện NV-1 kia không phải là do ý nguyện chủ quan của cậu. Cậu bất quá chỉ là bị Hoài Thi lừa bịp, cho nên mới tạo thành tất cả những việc kia." Cung Trầm bình tĩnh trình bày sự thật, trong lời nói còn hơi hơi trộn lẫn ý vị cao cao tại thượng cùng trên cao nhìn xuống, "Trong đó, không thể phủ nhận, tôi cũng có trách nhiệm nhất định. Nếu lúc ấy tôi có thể bình tĩnh lại, duy trì lý trí, bắt đầu suy ngh lại, thì như vậy tất cả những việc kế tiếp cũng sẽ không xảy ra."

Dứt lời, không đợi Bồ Dao Tri đáp lời, Cung Trầm lại nói tiếp lần nữa.

Mang theo ý bố thí cực kỳ.

Cung Trầm nhàn nhạt nói tiếp: "Tôi không phải người không nói lý, nếu tôi cũng có trách nhiệm, như vậy để bồi thường, tôi có thể đáp ứng cậu một việc mà trong phạm vi Cung gia có thể làm được."

Giọng nói của Cung Trầm lại dừng một chút.

"Tôi nhớ rõ thành tích của cậu chẳng ra gì, trường có thể học, đều là những trường không có gì danh tiếng. Để bồi thường, tôi có thể phá lệ để cậu chuyển tới ——"

Lời nói tựa như bố thí của Cung Trầm vừa đến chỗ này, liền bị Bồ Dao Tri nhàn nhạt mà cắt ngang.

"Không cần."

Giọng nói của Cung Trầm đột nhiên im bặt.

Ít khi.

Cung Trầm mới lại lần nữa tìm về giọng nói của mình.

Hắn nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Vì sao?"

Nói cho hết lời, dường như đột nhiên lĩnh ngộ.

Cung Trầm nhướng mày, thong thả ung dung nói: "Hay là nói, trong lòng cậu vẫn còn bất mãn với tôi? Bồ Dao Tri, tôi khuyên cậu nên thức thời một chút, tốt nhất chuyển biến tốt liền thu, đừng ngay lúc thời cơ không thỏa đáng mà trộn lẫn cảm xúc cá nhân. Tuy rằng tôi là một người phân rõ phải trái, nhưng lại không phải một nhà từ thiện có độ nhẫn nại tốt đâu."

Ý trong lời nói của Cung Trầm đã sáng tỏ.

Ý nghĩa là:

Nếu lúc này Bồ Dao Tri không thức thời tiếp nhận bồi thường, như vậy cũng sẽ không có tiếp theo nữa.

Cao cao tại thượng, giống như tác phong trước sau như một của Cung Trầm.

Đây là Alpha đỉnh cấp.

Bồ Dao Tri ở đầu này điện thoại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, không hề gợn sóng.

"Không." Bồ Dao Tri ra tiếng phủ nhận, "Ngài hiểu lầm rồi."

Chữ "ngài" vô cùng xa cách này, khiến Cung Trầm hơi cứng đờ.

...... Ngài?

Nghe chữ "ngài" vô cùng cung kính này từ trong miệng Bồ Dao Tri, không biết vì sao, Cung Trầm chỉ cảm thấy cực kỳ chói tai.

Không chờ Cung Trầm bình tĩnh lại từ trong cảm xúc rắc rối phức tạp, thì lời mà Bồ Dao Tri nói tiếp, càng khiến hắn kinh ngạc và khϊếp sợ.

"Sao tôi có thể bất mãn với bạn học Cung Trầm được chứ?" Bồ Dao Tri nhàn nhạt nói, "Tôi hẳn là nên cảm tạ bạn học Cung Trầm mới đúng."

Cung Trầm kinh ngạc không hiểu ra sao, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng là mình nghe lầm.

"...... Cái gì?" Cung Trầm cau mày.

...... Cảm tạ hắn?

"Đúng vậy." Bồ Dao Tri thong thả ung dung, thanh âm vô cùng bình tĩnh, "Nếu không có bạn học Cung Trầm, thì tôi cũng sẽ không biết, lúc trước tôi lại là người ngu xuẩn như thế, ngu xuẩn không thể tả."

Cung Trầm lại lần nữa cứng đờ.

Bồ Dao Tri vẫn đang nói tiếp.

Giọng nói của cậu cực kỳ bình tĩnh, tuyệt đối không có bất cứ một chút ý tứ giận dỗi nào.

"Cảm tạ bạn học Cung Trầm đã riêng gọi điện lại đây, bạn học Cung Trầm có lòng nhưng bồi thường thì không cần đâu." Bồ Dao Tri vô cùng bình tĩnh nói, "Sự kiện ba năm trước đây, bạn học Cung Trầm cũng không có bất cứ trách nhiệm nào hết. Tất cả đều là do tôi gieo gió gặt bão, ngu xuẩn không thể tả mà thôi."

Trong lúc nhất thời.

Cung Trầm thế nhưng nói không nên lời.

Cho tới nay, hắn đều luôn cho rằng, đối phương là một tên Beta ngu xuẩn đến buồn cười.

Nhưng lúc đối phương chính miệng thừa nhận bản thân ngu xuẩn không thể tả, thì ngược lại Cung Trầm lại nói không nên lời.

Bồ Dao Tri trả lời, hoàn toàn không nằm trong dự kiến của hắn.

Điện thoại bên kia, Bồ Dao Tri còn ở tiếp tục nói.

Bồ Dao Tri cầm di động, mặt không cảm xúc nói: "Nếu kế tiếp bạn học Cung Trầm không còn chuyện khác, vậy tôi cúp máy trước. Còn nữa —— về sau cậu cũng không cần lại vì những việc nhỏ râu ria này mà gọi điện thoại lại đây đâu."

...... Việc nhỏ râu ria.

Bồ Dao Tri bị mọi người trong trường học bạo lực suốt ba năm. Ba năm này, cậu ở trong trường học, sống không bằng cả một con chó.

Nhưng lúc này, ở trong miệng chính chủ, lại biến thành một việc nhỏ râu ria.

Ngược lại Cung Trầm, người "râu ria" này, lại như chuyện bé xé ra to vậy.

Cung Trầm cổ họng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn cứng đờ, qua một hồi lâu, hai mắt thất thần hắn mới miễn cưỡng tìm về giọng nói của mình.

Không dự đoán được thế nhưng lại bị đối phương không lưu tình mà quyết đoán từ chối. Vừa rồi Cung Trầm còn một bộ cao cao tại thượng, trong giọng nói tràn đầy bố thí, lửa giận trong lòng dần dần thoán lên.

Bởi vì hắn thấy bộ dáng trong ba năm này của đối phương thật sự đáng thương, cho nên mới muốn bồi thường một phen.

Nhưng không nghĩ tới.

Đối phương cũng không cảm kích, thậm chí còn cảm thấy hắn nhiều chuyện, chuyện bé xé ra to.

Beta cấp thấp quả nhiên là Beta cấp thấp.

Kiến thức nông cạn hạn hẹp.

—— quả thực không biết tốt xấu.

Càng nghĩ trong lòng càng buồn bực khó bình, Cung Trầm cười lạnh một tiếng, tiếp theo như là giận dỗi với Bồ Dao Tri, lạnh lùng nói: "Bồ Dao Tri, tôi hỏi lại một lần cuối cùng, lời nói vừa rồi kia, cậu xác định sao?"

"Đúng vậy."

"Được, đây là cậu nói đó, tốt nhất là đừng hối hận." Cung Trầm giận đến phát cười, lập tức cúp điện thoại.

Điện thoại vừa cúp, đột nhiên Cung Trầm không chút do dự mà ném văng di động.

Bên kia.

Một bên, mẹ Bồ lo lắng sốt ruột nhìn Bồ Dao Tri.

Lời nói mới rồi, tất cả cô đều nghe thấy được.

Mẹ Bồ che miệng, trong lòng khϊếp sợ, trong lúc nhất thời có chút nói không nên lời.

"Dao Tri con......"

Điện thoại vừa cúp, Bồ Dao Tri bình tĩnh đưa điện thoại di động qua.

"Về sau hắn hẳn là sẽ không gọi lại đây nữa."

Mẹ Bồ cười không nổi.

Cô chậm rãi duỗi tay tiếp nhận, nhìn Bồ Dao Tri đã trở nên cực kỳ xa lạ trước mắt.

Mẹ Bồ muốn nói lại thôi: "Sao con lại cho rằng lúc trước mình là ngu xuẩn không thể tả chứ....."

Lời của mẹ Bồ còn chưa dứt, Bồ Dao Tri nhàn nhạt mà cắt ngang lời cô.

"Mẹ, không còn việc gì nữa thì con về trước phòng đây."

Mẹ Bồ tức khắc không nói thêm lời nào được nữa

Tác giả có lời muốn nói: Gõ chữ trên điện thoai, nên Bồ Dao Tri luôn là đánh sai thành nước quả nho...