Beta

Chương 22: 1

Edit + Beta: ALice.

1.

Rời khỏi chỗ Hoài Thi, trở về lớp học lần nữa. Quả nhiên, trong lúc cậu rời đi, bàn học của cậu lại bị những người khác trong lớp lật đổ, sách giáo khoa và sách bài tập rơi đầy đất.

Người trong lớp học vui sướиɠ khi người gặp họa mà nhìn cậu.

Hiển nhiên.

Người khởi xướng của tất cả những việc này là ai, không cần nói cũng biết.

Đối với loại tình cảnh này cậu đã sớm tập mãi thành quen, thấy nhiều không trách.

Cậu bình tĩnh mà trầm mặc nâng bàn học dậy lần nữa, nhặt lên sách giáo khoa và sách bài tập của mình xong, sau đó an tĩnh mà ngồi vào chỗ của mình.

Toàn bộ quá trình, vẻ mặt cậu lạnh nhạt, ánh mắt không hề gợn sóng, từ đầu tới đuôi, trên mặt không hề có mảy may ý cười nào.

Từ sau khi chuyện bỏ thuốc kia qua đi, trên mặt Bồ Dao Tri, đã không còn có bất cứ tươi cười nào nữa.

Phảng phất thật giống như là...... cậu đã hoàn toàn quên mất nên cười như thế nào vậy.

......

Một ngày mơ màng hồ đồ qua đi.

Bồ Dao Tri cõng cặp sách vừa dơ vừa thúi về nhà.

Vẫn bình thường như mọi khi.

Cậu lấy sách giáo khoa và sách bài tập ra, sau đó cầm cặp sách, đi vào phòng tắm, bắt đầu chậm rì rì giặt sạch.

Tốn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cậu cũng giặt sạch những vết bẩn ở trên cặp.

Sau khi giặt sạch, cậu phơi cặp ở trên ban công.

Phơi cặp xong, cậu đứng dậy, về phòng ngủ bắt đầu làm bài tập.

Ở trên bàn học trong phòng ngủ của cậu, có đặt một chiếc khăn tay.

Khăn tay được gấp cẩn thận gọn gàng, lẳng lặng mà đặt trên mặt bàn học của cậu.

Cái khăn tay này vừa nhìn liền biết cực kỳ sang quý, đúng là chiếc khăn mà lúc trước Cung Trầm đưa cho cậu.

Cậu còn đặt riêng ở chỗ dễ thấy trên bàn học.

Chính là vì mỗi ngày đều có thể nhìn thấy.

Mỗi ngày nhìn thấy, mỗi ngày đều không tiếng động nhắc nhở mình.

Nhắc nhở thân phận của mình.

Cậu là một Beta cấp thấp.

Beta cấp thấp là gì?

—— là rác rưởi.

Rác rưởi thì nên tự mình hiểu lấy, thức thời, an phận mà ở trong đống rác, đừng đi vọng tưởng những thứ khác.

Mà tất cả những thứ cậu gặp phải trước mắt, đều là hậu quả của việc cậu không tự nhận rõ thân phận của mình.

Là cậu xứng đáng, không trách người khác được.

Lúc Bồ Dao Tri giặt cặp, rồi về phòng ngủ làm bài tập xong, thì đã là buổi tối 11 giờ rưỡi.

Buổi tối 11 giờ rưỡi, cậu rời khỏi bàn học, đẩy cửa phòng ngủ ra, đứng dậy đi đến phòng khách, đơ mặt mà chuẩn bị đi vào phòng tắm rửa mặt.

Bồ Dao Tri đẩy ra cửa phòng đi tới phòng khách. Cùng lúc đó, mẹ Bồ cũng vừa lúc tan tầm trở về nhà, mới vừa đổi giày xong ở huyền quan đi tới phòng khách.

Đối với việc tính cách Bồ Dao Tri chuyển biến cực lớn, mẹ Bồ cũng nhận thấy rõ ràng.

Đối với việc con trai mình vì có thể leo lên quyền quý, mà đi bỏ thuốc một Alpha đỉnh cấp này. Ngay từ đầu, cô giận không thể át, nhưng càng nghĩ càng bực bội, đầy đầu đều là không thể tin được.

Không thể tin được đứa con trai ngoan ngoãn cực kì kia của cô, vậy mà có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ này.

Nhưng thời gian qua dần, mắt thấy Bồ Dao Tri càng thêm ít lời, tươi cười trên mặt cũng càng ngày càng ít. Tính cách thay đổi càng lúc càng lớn, mẹ Bồ cũng dần dần cân nhắc ra một chút không thích hợp.

Theo như lời của chủ nhiệm giáo dục, thì thuốc kia là thuốc cấm có thể khiến Alpha đỉnh cấp tiến vào kỳ mẫn cảm sớm.

Dựa theo lẽ thường.

Nếu thuốc cấm kia được điều chế riêng cho Alpha đỉnh cấp, dược tính cực kỳ mãnh liệt, nói như vậy thì giá cả hẳn cũng sẽ không hề rẻ.

Bởi vì bình thường những thứ chuyên dùng cho Alpha đỉnh cấp, giá cả cũng đã không hề rẻ rồi.

Như vậy liền xuất hiện vấn đề.

Đối với tiền tiêu vặt của con trai cô, cô lại rõ ràng hơn bất cứ ai.

Nhà bọn họ không phải là gia đình phú quý gì, chẳng qua là một gia đình Beta bình bình thường thường mà thôi. Hơn nữa, vì để có thể vào trường học này, cơ hồ đã tiêu hơn nửa tiết kiệm của nhà bọn họ. Cho nên, đây cũng chính là nguyên nhân lúc trước vì sao cô tình nguyện để Bồ Dao Tri quỳ ở bên đường, cũng không thể để cậu bị thôi học.

Truyện chỉ được đăng tại s1apihd.com phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.

Bởi vậy.

—— con trai cô căn bản không thể mua nổi cái gọi là thuốc cấm NV-1 kia được.

Sau khi sự kiện bỏ thuốc kia qua hơn phân nửa tháng, cuối cùng mẹ Bồ cũng cảm thấy trong đó có chút không thích hợp. Nhìn con trai hiện tại đã trở nên ít nói, vẻ mặt cô do dự, muốn nói lại thôi.

Mẹ Bồ cẩn thận mở miệng: "Dao Tri......"

Bồ Dao Tri đứng yên, quay đầu lại.

Cậu đứng ở phòng khách, ánh mắt nặng nề mà nhìn về phía cô.

Trong phòng khách, ánh đèn sáng tỏ.

Nhưng đáy mắt cậu, vừa đen nhánh vừa u ám, nhìn không thấy một chút ánh sáng nào.

Cậu giương mắt, cứng đờ hỏi: "Mẹ, có việc gì sao?"

Mẹ Bồ nhìn vẻ mặt nhạt nhẽo của Bồ Dao Tri, trong lúc nhất thời lại có chút nghèo từ.

Cô há miệng thở dốc, cảm thấy không biết nói sao: "Dao Tri, mẹ chỉ là muốn hỏi con một chút...... chuyện kia...... có phải.... trong đó còn có gì kỳ quặc......hay không?"

"Cái gì kỳ quặc?" Bồ Dao Tri nhàn nhạt hỏi lại.

Thấy con trai nhà mình mặt không cảm xúc hỏi lại, mẹ Bồ không khỏi càng thêm cảm thấy nghèo từ.

Cô chần chờ một lát.

Rồi sau đó, mới thử thăm dò, chậm rãi nói: "Tỷ như nói...... loại thuốc này, không phải con mua, mà là người khác mua...... còn con chỉ bị người ta lừa gạt, cho nên mới......"

Nói còn chưa dứt lời, liền bị Bồ Dao Tri đạm mạc cắt ngang.

"Mẹ." Bồ Dao Tri rũ mắt xuống, thanh âm bình tĩnh, "Chuyện này đã không còn quan trọng nữa."

...... Không còn quan trọng nữa.

Giọng nói của mẹ Bồ đột nhiên im bặt.

Đúng vậy.

Chuyện cũng đã qua đi, nhắc lại những thứ này, thì còn có ý nghĩa gì đâu?

Trừng phạt mà cậu nên nhận, tất cả đều đã gặp hết.

Bồ Dao Tri bình tĩnh mà nói xong, chợt nói tiếp: "Mẹ, ngày mai con còn phải đi học, con đi phòng tắm rửa mặt trước."

Nói xong, cậu chầm chậm xoay người, an tĩnh đi về phía phòng tắm.

Mẹ Bồ đứng ở phòng khách, nhìn chăm chú về phía Bồ Dao Tri rời đi, thật lâu cũng không động.

Con trai của cô...... Đã hoàn toàn thay đổi rồi.

*

Sau khi sự kiện bỏ thuốc qua đi tháng thứ hai, rốt cuộc Cung Trầm mới lại lần nữa xuất hiện ở trường học.

Cuối cùng Cung Trầm lại lần nữa trở lại trường học, khiến trong trường xuất hiện một trận oanh động.

Chỗ lớp học của Bồ Dao Tri, những đề tài mà đám học sinh kia bàn tán sau giờ học, đại đa số trên cơ bản đều liên quan đến Cung Trầm.

"Biết tin gì chưa! Cung Trầm về trường học rồi kìa!"

"Tôi nghe nói, Beta trong lớp bọn họ, đều đã chuyển lớp?"

"Trải qua sự kiện kia, nếu hắn không trở nên chán ghét Beta, thì vậy mới gọi là kỳ quái đấy."

"Nhưng mà Cung Trầm lớn lên cũng thật đẹp trai quá đi......"

"Về sau không biết hắn sẽ ở bên Omega đỉnh cấp nào trong trường học nữa."

"Chắc chắn cũng là một Omega đỉnh cấp ưu tú giống hắn rồi."

"Nói không chừng còn là loại đáng yêu đến muốn chết nữa đấy?"

"Ai biết là loại gì, dù sao tuyệt đối không phải là Beta thì được rồi."

Mọi người trò chuyện trò chuyện, đề tài không tự chủ mà chuyển hướng về phía 'rác rưởi' kia trong lớp bọn họ.

"Cậu nói xem cái tên Beta không biết xấu hổ này sẽ không đi tìm Cung Trầm để xin lỗi chứ?"

"Ai biết được, da mặt cậu ta dày như vậy mà."

"Nói không chừng có thể sẽ lấy cớ, nói mình cái gì cũng không biết, những việc đã xảy ra trước đây không liên quan gì tới mình."

"Tôi cảm thấy có khả năng lắm."

Tất cả mọi người cho rằng, Bồ Dao Tri da mặt dày như vậy, không biết xấu hổ như vậy, lúc trước còn giống như một con chó, cả ngày đi theo phía sau Cung Trầm. Lúc này Cung Trầm trở lại trường học, chắc chắn cậu sẽ lại không biết xấu hổ mà lần nữa dính lên hắn.

Không chỉ các học sinh trong lớp Bồ Dao Tri cho rằng như vậy, bao gồm cả bạn tốt duy nhất của Cung Trầm, Lệ Túc cũng cho rằng như vậy.

Cùng ngày Cung Trầm lần nữa trở lại trường học, Lệ Túc trở thành bạn cùng lớp với Cung Trầm cười như không cười mà hỏi Cung Trầm: "Bạn học Cung Trầm, cậu nói xem, tỷ lệ tên Beta bỏ thuốc cậu kia, sẽ lại mặt dày lại đây tìm cậu xin lỗi cầu hòa, có bao nhiêu lớn đây?"

Cung Trầm không trả lời.

Nhưng cũng không phủ nhận khả năng này.

Bởi vì trước đây Bồ Dao Tri, mỗi ngày có bao nhiêu chân chó và dính người đi theo sau Cung Trầm, thì mọi người đều biết.

Nhưng qua lâu thật lâu, Bồ Dao Tri cũng không giống như mọi người suy đoán như vậy, mặt dày mà đi tìm Cung Trầm nhận sai cầu hòa.

Như vậy lại ra ngoài dự kiến của mọi người.

Nhưng trừ bỏ ngoài dự kiến ra, thì cũng chỉ vẻn vẹn như thế.

Còn lại, cái gì cũng không thay đổi.

......

Mà sau khi Cung Trầm trở lại trường học, thì những ngày tháng Bồ Dao Tri ở trong trường liền trở nên càng thêm khổ sở.

Trước khi Cung Trầm lại lần nữa trở lại, chỉ có lớp 7 khinh nhục bạo lực cậu.

Vì muốn thể hiện ở trước mặt Cung Trầm, lấy lòng Cung gia, thì sau khi Cung Trầm trở lại trường, toàn bộ trường học, cũng đồng loạt bắt đầu tiến hành khinh nhục và bạo lực cậu.

Học sinh toàn trường, bắt đầu bắt nạt bạo lực cậu, xem hành vi này như một hoạt động cuồng hoan vui sướиɠ.

Mà đối với những việc này, trường học coi thường, chủ nhiệm giáo dục và chủ nhiệm lớp xem đó là vì cậu đáng bị như thế. Hơn nữa, bối cảnh của những Alpha và Omega kia cường đại, căn bản không phải một gia đình Beta cấp thấp như Bồ Dao Tri có thể dây vào.

Cho nên, cậu chỉ có thể yên lặng mà thừa nhận.

......

Mấy tháng sau.

Sau tiết tự học buổi tối.

Bồ Dao Tri vẫn như trước, cô đơn chiếc bóng cõng cặp sách, chuẩn bị an tĩnh rời khỏi trường học về nhà.

Nửa đường, đột nhiên một Alpha đạp mạnh một cái từ sau lưng cậu.

Một đá của Alpha kia đá trực tiếp vào khuỷu chân cậu, khiến cậu đột nhiên không kịp phòng bị, lập tức bị té xuống đất.

Thấy cậu té ngã, bọn học sinh xung quanh nhịn không được mà đồng loạt cười lớn.

"Ha ha ha ha, thật mất mặt!"

"Té như chó ăn cứt!"

"Chậc chậc, nhìn thật đáng thương nhỉ!"

Một giáo viên nhìn thấy, hắn nhíu mày liếc mắt nhìn Bồ Dao Tri một cái, cực kì có lệ mà nói với đám học sinh xung quanh một câu 'đừng làm quá đáng' xong, liền mắt lạnh rời đi.

Từ đầu tới cuối, hoàn toàn không có ý muốn ngăn lại.

Bởi vì thái độ hờ hững của các giáo viên trong trường, cho nên hành động của đám học sinh này cũng theo đó mà càng thêm kiêu ngạo.