Lê Đại Phi: “Ra đây.”
Bảo Đậu ┬_┬
Lê Đại Phi: “Ra đây!”
Bảo Đậu 〒▽〒
Lê Đại Phi khoanh tay nhìn Bảo Đậu lề rà lề rề bò từng bước, chờ quá sốt ruột, anh thò tay chọt một phát siêu chuẩn.
“Áu áu áu áu áu!” Bảo Đậu bị chọt má suýt thì nhảy dựng lên.
“A Quả?” Chắc vì tiếng kêu quá thảm thiết, ngay cả Bách Tử Nhân ở ngoài cửa cũng nghe thấy.
Lê Đại Phi: “Chỉ khám thôi, thả lỏng…”
Bảo Đậu rơm rớm nước mắt nhìn Bách Tử Nhân đang ló đầu vào.
Lê Đại Phi (_)
Bách Tử Nhân nói: “A Quả, nghe lời bác sĩ.”
Bảo Đậu:!!
Lê Đại Phi cười híp mắt nhìn Bách Tử Nhân đóng cửa, quay đầu: “Nằm xuống.”
Lê Đại Phi nhìn xuống con yêu tinh sau khi run lẩy bẩy thì nằm yên bất động, thậm chí hai tay còn đặt ngay ngắn lên bụng.
Tư thế này… giống “xem thường cái chết”, hay “vì nghĩa quên mình” ta.
Lê Đại Phi rờ cằm, hình như yêu tinh nhỏ đang run rẩy, tuy rằng mặt sưng to quá nhìn không rõ, nhưng miệng rõ ràng là đang lập bập.
Gì vậy trời, trông anh cứ như đang bắt nạt người ta vậy.
Lê Đại Phi hừ một tiếng: “Há miệng.”
Bảo Đậu: “Ang hoong ắc oi?”
Lê Đại Phi: “Chậc chậc, sưng to thế này mà còn giấu không đi khám răng, đáng đời.”
Bảo Đậu: “Hong hải ến úc ang…”
“Ta là đạo sĩ có phẩm hạnh.” Lê Đại Phi quan sát miệng cậu, “Cấp bậc như mi, ta cầm l*иg chim là có thể bắt gọn đem đi dạo ấy chứ, chẳng có gì thách thức.”
Hơn nữa chủ nuôi cũng đã đánh tiếng, muốn đánh “chớt” cũng phải xem…
Lê Đại Phi thầm nghĩ, cái con yêu quái sâu răng này mà lại tương đương với bộ vest có giá trên trời, cũng chỉ mình Bách Tử Nhân mới có cách nhìn nhận kỳ quặc như vậy.
Bảo Đậu vốn chẳng có hy vọng dùng phép biến thân để lừa Lê Đại Phi, bị vạch trần rồi đánh cho một trận đuổi về quê đã là tốt lắm rồi, thế mà Lê Đại Phi lại nghiêm túc khám răng cho cậu.
Hơi không hiểu hướng phát triển của sự việc rồi nha.
Lê Đại Phi: “Mi tu luyện bằng cách lấy dương bổ dương à?”
Bảo Đậu: “=□=! Đấy là tà giáo mà!”
Trông cũng không giống. Lê Đại Phi bĩu môi sau lớp khẩu trang, nhịn không công kích ngoại hình cậu
“Mi có âm mưu gì khi tiếp cận tình yêu của ta? Chỉ ăn chùa ở ké hay lừa tình lừa tiền?” Lê Đại Phi đã khám xong, bắt đầu ép cung.
Bảo Đậu → →
“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng.” Lê Đại Phi đe dọa, “Không nói thật ta sẽ đánh cho mi về hình dạng thật.”
Bảo Đậu không biết Bách Tử Nhân đã hối lộ Lê Đại Phi, trong mắt Bảo Đậu, bác sĩ kiêm đạo sĩ như Lê Đại Phi là hóa thân của nỗi kinh hoàng.
“Tôi không phải yêu tinh xấu.” Bảo Đậu nói khẽ.
Lê Đại Phi thò tay bóp cổ Bảo Đậu, Bảo Đậu rùng mình, đôi tai không khống chế được dựng thẳng lên.
Lê Đại Phi nheo mắt: “Tốt nhất là mi nên thẳng thắn, ta sẽ không để yêu quái không rõ lai lịch ở cạnh bạn ta. Ai nói đỡ cho mi cũng không được.”
“Tôi không làm việc xấu.” Bảo Đậu rất tủi thân, “Tôi đến để chăm sóc anh ấy.”
Lê Đại Phi: “Há?”
Bảo Đậu nói: “Tôi… tôi có thư giới thiệu mà.”
Không biết Bảo Đậu moi đâu ra một bức thư.
Lê Đại Phi nhìn Bảo Đậu, lại nhìn bức thư.
“Nè.” Bảo Đậu đưa cho anh, “Tôi không phải yêu tinh xấu đâu.”
*
“Thế nào rồi?” Bách Tử Nhân đứng dậy, nhìn Lê Đại Phi xách cổ Bảo Đậu ra ngoài, Bảo Đậu rũ đầu, không nói lời nào.
“Thì sâu răng rồi.” Biểu cảm Lê Đại Phi rất kỳ quặc, “Chú ý mấy hôm, tiêu sưng thì đến nhổ, giờ đến phòng thuốc đã.”
Bách Tử Nhân nhìn A Quả, phát hiện biểu cảm của ly miêu con cũng rất kỳ quặc – khác với Lê Đại Phi ngũ vị tạp trần, trên đầu A Quả là một đám mây đen đang rào rào xối nước.
Lê Đại Phi liếc A Quả, vỗ vai Bách Tử Nhân: “Không có gì đáng lo.”
Bách Tử Nhân nhìn anh.
Lê Đại Phi gật đầu: “Không khác với phán đoán là mấy, cơ mà…”
Anh nhìn Bảo Đậu đang hờn tủi.
Bảo Đậu ngẩng đầu: “?”
Lê Đại Phi ho khan: “Không có gì, yên tâm đi.”
Có trời mới biết sau khi đọc “bức thư giới thiệu”, Lê Đại Phi muốn đấm tường cười khùng đến mức nào.
“Mấy hôm nữa ăn nhiều kẹo vào.” Lê Đại Phi cười híp mí với Bảo Đậu, “Như thế có thể nhổ cả hàm một lượt, bớt được khối việc.”
Bách Tử Nhân nói: “Cậu không nói thẳng là chú ý ăn uống được à?”
Lê Đại Phi: “Ý chính là nó mà.”
“Đừng quên buổi hẹn cuối tuần này nhé.” Lê Đại Phi ôm vai Bách Tử Nhân, “Thể hiện cho tốt, tiền nhổ răng cho yêu… cho bạn nhỏ A Quả tớ sẽ không lấy.”
“Tôi không thạo làm phụ họa*.” Bách Tử Nhân nói, “Cậu tự mà cố gắng.”
“Tớ nỗ lực đến mấy thì cũng cần yểm hộ chứ.” Lê Đại Phi nói, “Cậu chỉ cần ăn mặc phèn hơn tớ một tí, đầu tóc rối hơn tớ một tí, lúc trả tiền kiệt xỉ hơn tớ một tí là được. Mẹ tớ bảo cô gái lần này xuất sắc lắm!”
Bách Tử Nhân nói: “Cậu có chắc là muốn tôi trả tiền kiệt xỉ hơn không?”
Lê Đại Phi nghĩ ngợi: “Cái này để bàn sau đi.”
Bách Tử Nhân: “Cậu lại nghèo rồi à.”
Lê Đại Phi: “Lương tháng này tớ đem cúng cho máy ảnh hết rồi.”
“Đáng đời không gả đi được.” Bách Tử Nhân nói, “Lần này cũng đừng ôm nhiều hy vọng.”
Lê Đại Phi: “… Tình yêu à cậu thật tàn nhẫn T T”
Hết chương 21
“Tôi không thạo làm phụ họa*.” Bách Tử Nhân nói, “Cậu tự mà cố gắng.”
逗哏 và 捧哏 là hai từ dùng để chỉ hai diễn viên trong vở diễn tướng thanh đối khẩu (có thể hiểu nôm na tướng thanh là một dạng tấu hài của Trung Quốc).
Trong truyện, ý Bách Tử Nhân là Lê Đại Phi đang bắt anh đi theo phụ tấu hài ấy.