Hệ Thống: Cứu Vớt Phản Diện Đại Nhân

Chương 67:Giao diện 2:Bạc Tổng Thật Ngông Cuồng(32)

Ai nấy đều hiểu ý không đùa quá dai, chỉ nhìn theo Bạc Tự Ngự và Ngụy Dương rời đi.

Tất nhiên Bạc Tự Ngự không thể bỏ lỡ đêm tân hôn ánh nến lung linh này, nên suốt buổi tiệc đều cố ý dùng trà thay rượu, đảm bảo mình tỉnh táo tuyệt đối, nhớ mãi từng khoảnh khắc đã xảy ra đêm nay.

Vào phòng, Bạc Tự Ngự cởi cúc áo, không nhịn được liếc sang chỗ Ngụy Dương.

Ngụy Dương mặc trang phục chỉnh tề, vest cắt may vừa người tôn lên vòng eo thon thả gợi cảm, áo cài lên tận chiếc cúc trên cùng nhất một cách kín đáo.

Đồ càng kín càng khiến người ta muốn lột xuống.

Bạc Tự Ngự cũng nghĩ thế.

Ngụy Dương bị đè lên cửa phòng, ngây ra một lúc rồi cũng ôm cổ Bạc Tự Ngự.

Ngụy Dương thì thầm bên tai anh: “Sao sốt ruột thế?”

Cúc áo trên cùng của Ngụy Dương bị văng ra bởi cú xé đầy bạo lực của Bạc Tự Ngự, rơi vào xó xỉnh nào chẳng biết.

Cảnh tượng này khiến Bạc Tự Ngự nhớ đến kỳ dịch cảm điên rồ hồi cấp ba, lúc mình và Ngụy Dương chưa tỏ lòng với nhau.

Cõi lòng đong đầy hạnh phúc, Bạc Tự Ngự trầm giọng: “Ngụy Dương, kết hôn với anh nghĩa là em đã bị pháp luật ràng buộc, có biết không?”

Ngụy Dương chẳng hiểu vì sao Bạc Tự Ngự lại đột nhiên nói vậy, cậu gật đầu.

“Kết hôn rồi, nghĩa là mọi thứ của chúng ta đều bị trói vào nhau, bao gồm cả tài sản."

Bạc Tự Ngự nhấn mạnh hơn: “Em không chạy được nữa đâu, bỏ chạy nghĩa là lấy đi tài sản hàng trăm tỷ của anh, cả đời em cũng không được yên bình.”

Hôn nhân, pháp luật, tài sản, tất cả mọi thứ đều là gông cùm mà anh dùng để buộc chặt lên người Ngụy Dương.

Nếu không có Ngụy Dương, cả thế giới đều trở nên vô nghĩa.

“Không chạy đâu.”

Mắt Ngụy Dương cong tít, con ngươi đen láy như lấp lánh hàng nghìn hàng vạn ánh sao: “Em yêu anh.”

Bầu không khí trở nên nóng bỏng, chuyện đã đến bước đường không thể quay lại được nữa.

Bạc Tự Ngự hôn lên yết hầu Ngụy Dương, phổ cập kiến thức cho cậu bằng vẻ mặt đứng đắn: “Bác sĩ Ngụy đêm tân hôn, chỉ khi từ trời tối kéo dài đến trời sáng mới là đêm tân hôn chân chính, dù ngừng lại trước nửa tiếng cũng không tính đâu, em biết không?”

Thấy Bạc Tự Ngự lại đang nói lung tung, Ngụy Dương không vạch trần, chỉ đẩy nhẹ Bạc Tự Ngự ra.

“Tắm trước đã, trên người toàn mùi thức ăn.” - Ngụy Dương nói.

“Tắm chung nhé.” - Bạc Tự Ngự vòi vĩnh.

Ngụy Dương để Bạc Tự Ngự ôm mình vào phòng tắm.

Lần này tắm rất lâu rất lâu, địa điểm ban đầu là phòng tắm cũng dần chuyển sang chiến trường khác.

Tin tức tố cuồn cuộn hòa vào dòng nước không màu không vị, cuối cùng đã khiến nó nhuốm đẫm mùi hương của mình, từ trong ra ngoài, chẳng hề bỏ sót dù chỉ một ngóc ngách nhỏ.

Cuối cùng, họ chuyển địa điểm ra ban công, ban công đã được Bạc Tự Ngự cân nhắc thiết kế, rất an toàn bí mật, không bị ai nhìn thấy cả.

Ngụy Dương nhoài người dựa vào lớp thủy tinh, thấy bầu trời với những hạt mưa rơi tí tách qua ngọn đèn đêm.

“Mưa rồi.”

Ngụy Dương ngạc nhiên hô, đẩy cửa sổ ra.

Mùi hương trong mưa cũng len lỏi vào qua khe cửa sổ, Ngụy Dương hít thật sâu mới thở ra. Cậu thích mùi hương này.

Tuyến thể sau gáy bị cắи ʍút̼ thật nhẹ, Ngụy Dương nghe Bạc Tự Ngự nói: “Mùi tin tức tố của anh, em đã ngửi thấy chưa?”

Ngụy Dương gật đầu trong từng nhịp sóng vỗ, chợt nghe Bạc Tự Ngự nói tiếp: “Nơi nào trên thế gian này cũng đều đổ mưa, cũng như anh có thể xuất hiện ở khắp mọi ngõ ngách. Bất kể em đang ở đâu, anh cũng sẽ tìm thấy em.”

Lại là một lời âu yếm đầy ý đe dọa, Ngụy Dương bật cười, nghiêng đầu hôn lên khóe môi Bạc Tự Ngự.

“Em không đi đâu cả.”

Ngụy Dương cười đáp, nắm chặt tay Bạc Tự Ngự. “Em chỉ ở trong lòng anh thôi.”

Đêm động phòng trôi qua đầy kịch liệt với sự phối hợp hài hòa của cả hai.

Bạc Tự Ngự hôm nay dậy sớm, đang làm tròn bổn phận chồng chồng cưng sủng vợ yêu. Vừa đứng làm bữa sáng cho cả hai vừa liên tưởng về đêm hôm qua. Một đêm đặc biệt đầy ngọt ngào.

Dù đây không phải lần đầu nhưng quả thực đêm hôm qua khác hẳn với những lần trước. Những lần trước cậu là bạn trai anh, còn đêm qua cậu là vợ anh. Chỉ là cùng một người nhưng là hai thân phận khác biệt rõ rệt.

Sau khi đã làm xong bữa sáng, Bạc Tự Ngự vui vẻ đi lên phòng gọi Ngụy Dương dậy.

Ngụy Dương lúc này vừa vệ sinh cá nhân xong, nghe tiếng bước chân vang lên trên hành lang liền biết Bạc Tự Ngự lên kêu cậu xuống ăn sáng.

Bạc Tự Ngự vào trong ôm lấy người Ngụy Dương, nhấc bổng lên.

Ngụy Dương toàn hoàn thả lỏng, gương mặt sảng khoái tận hưởng dịch vụ của Bạc Tự Ngự.

Bạc Tự Ngự nhìn cậu mỉm cười hỏi: “Em mới mơ thấy núi vàng à? Mặt vui vẻ thế.”

Ngụy Dương bật cười: “Không phải em đã có thẻ tiền di động ở đây rồi sao? Là đang cảm thấy hạnh phúc thôi anh chồng ngốc.”