Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Chương 99: Ở Lại Nhà Mẹ

Đó là một khung cảnh đầy lãng mạng có phần đau lòng. Sau khi Lục Diệp Bằng rời khỏi đôi môi của Lam Lam thì cũng là lúc tất cả mọi người cùng nhau xuất hiện.

Mọi người thấy vết thương trên mặt của Lục Diệp Bằng cộng thêm gương mặt hầm hầm của Hạo Thiên,thì cũng đã hiểu ra được phần nào.

Từ lúc mọi chuyện diễn ra, Lục Diệp Bằng luôn nắm chặt tay của Lam Lam, anh sợ rằng chỉ cần anh buông tay ra một lần nữa thì cô sẽ lập tức biến mất. Vì vậy vết thương của anh cũng là do chính tay cô chăm sóc chứ không phải một người bác sĩ là Thi Thi.

Thấy Lục Diệp Bằng và Lam Lam đang ở cùng nhau trong phòng của cô. Thì cơn tức giận trong lòng của Dương Tiểu Vy lại bộc phát.

Cô ta ngang nhiên bước chân đi lên.

Nhưng hôm nay đã khác. Mai Anh là người để ý cô ta từ nãy đến giờ, khi thấy cô ta đang muốn đi lên lầu định quấy rối Lam Lam,thì bà không thể nào khoanh tay nhắm mắt,làm ngơ

Bà bước nhanh lại cầu thang đứng chắn ngang Tiểu Vy lại.

"Cô muốn đi đâu? "

“Bà tránh ra” Tiểu Vy bực tức.

Mai Anh nhếch môi lên cười nhẹ, ánh mắt hướng về người quản gia của gia đình, rồi hỏi.

“Quản Gia Kim! Soạn hết tất cả đồ của người phụ nữ này chưa?”

Người quản gia nghe xong,cung kính đi tới vài bước cúi đầu lập tức trả lời nhanh.

"Dạ,Thưa phun nhân! Đã xong hết rồi!

" Tốt lắm! "

Gương mặt Tiểu Vy bắt đầu xanh mét, khi thấy những chiếc va li của cô đang được người làm đem ra ngoài.

"Này! " Cô cũng nhanh chóng đuổi theo sau.

"Mẹ ơi! Đợi con với! " A Vĩ vừa nói vừa chạy ra ngoài theo cô.

Vừa di chuyển ra ngoài, Mai Anh đã không thể nào nhân nhượng lập tức giựt lấy hai chiếc va li trên tay của người làm. Bà không muốn chút nương tay,liền nhanh chóng quăng thẳng ra đường. Rồi sau đó bà cũng đẩy Tiểu Vy và con trai của cô ra bên ngoài theo luôn.

Tiểu Vy quay lại ánh mắt hung hăng đầy căm phẫn.

"Sao bà dám… ".Không nghĩ cô sẽ có một ngày ra đi với tình trạng như thế này.

Đây chẳng khác gì cô bị đuổi đi.

Gương mặt Mai Anh bình tĩnh. Giọng điệu lãnh đạm.

" Cô mau đi đi, đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh đối với cô".

" Tôi không đi".Tiểu Vy tiếp tục chống cự.

"Không đi thì tùy cô… " Tiếng nói Hạo Thiên đột ngột vang lên, ánh mắt anh nhìn người làm,ra lệnh  “Người đâu,đóng cửa lại.Không thể để con đang bà này tùy tiện vào nhà”.

Nói rồi anh nhìn về phía mẹ của mình khuyên nhủ.

" Mẹ! Vào nhà thôi, đừng để cô ta làm ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta".

Cửa rào lập tức đóng lại, cùng lúc đó là tiếng hét chửi bới dữ dội của Tiểu Vy được vang lên.

Lúc này, A Vĩ khó hiểu bắt đầu đặt câu hỏi.

“Mẹ ơi! Ba đâu, ba không đi với chúng ta sao?.. Mẹ kêu ba ra mở cửa cho chúng ta đi”.

Nghe xong, Tiểu Vy liền giận dữ, trừng mắt với A Vĩ.

" Mày im đi! Ba của mày có người phụ nữ khác rồi, không cần mày nữa đâu!"

"Không phải… Ba rất thương con! " A Vĩ khóc nức nở lắc đầu phản đối.

Tiểu Vy đứng lên hai tay cầm hai chiếc vali,mà không thèm nắm lấy tay con trai của mình.

"Nếu mày muốn hắn ta thương mày thì mày hãy tìm cách làm cho người phụ nữ đó biến mất đi! "

Dứt lời, Tiểu Vy liền bắt một chiếc taxi cùng với con trai liền rời khỏi. Còn A Vĩ, cậu bé vẫn chưa hiểu lời của mẹ mình nói có nghĩa là gì.

******

Phòng khách lộn xộn bso,nhiêu,thì trong phòng của Lam Lam lại khá im ắng, ánh đèn vẫn rực rỡ thắp sáng cả căn phòng.

Lục Diệp Bằng nằm trên chiếc giường của Lam Lam, để cho cô có thể bôi thuốc cho anh một cách dễ dàng.

Khi cô bôi thuốc đỏ lên trên khóe miệng của Lục Diệp Bằng,thì gương mặt của anh lập tức nhăn nhó, có vẻ anh đang đau.

"Anh đau lắm phải không? " Lam Lam lo lắng đưa tay lên nắm lấy tay của anh.

Lục Diệp Bằng nhắm mắt gật đầu nhẹ.

Thấy vậy,trong lòng Lam Lam bỗng dưng cảm thấy áy náy,có lỗi với anh.

"Em xin lỗi! "

Nghe xong, Lục Diệp Bằng lập tức mở mắt ra. Không ngờ ánh mắt anh lại gần cô đến thế. Anh đưa tay vén vài sợi tóc qua sau vành tai của cô, rồi cất tiếng nói thâm trầm.

"Có việc gì em phải xin lỗi anh? ".

Lam Lam cụp mắt xuống trả lời.

" Vì anh trai của em… ".

Lục Diệp Bằng cười nhẹ, anh từ từ ngồi dậy. Anh vẫn nhìn cô chằm chằm.

Nhìn anh,trong lòng Lam Lam bỗng có một chút lo sợ, cô nhích nhẹ người ra tránh né tầm nhìn của anh.

Nhưng cánh tay Lục Diệp Bằng lúc này lại vòng qua eo của cô, nhanh chóng kéo cô về phía anh. Trên đỉnh đầu của cô vang lên một giọng nói đầy trách móc của anh.

“Lại trốn nữa sao?”

Lam Lam giựt mình ngước mắt lên nhìn anh.

Bàn tay to lớn có phần nhám nhám của Lục Diệp Bằng liền chạm ngay vào gương mặt mát lạnh của cô,rồi hỏi tiếp.

"Em đã đi đâu? Vết thương trên trán của em là sao? "

Tim Lam Lam chợt run lên. Cô sợ người đàn ông này sẽ nảy sinh nghi ngờ. Ánh mắt của cô có phần hoang mang nhìn đi một nơi khác.

Lục Diệp Bằng nâng mặt cô lại, bắt buộc cô phải nhìn anh.

“Nhìn anh! Em không lo lắng cho anh sao? Em có biết anh bị thương không?” Lục Diệp Bằng chuyển đề tài.

Ngay từ lúc gặp cô, anh đã rất muốn hỏi cô về vấn đề này. Nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhiều khiến anh không thể nào có cơ hội được ở bên cạnh cô. Bây giờ,thì có lẽ anh sẽ nghe câu trả lời mà anh đã rất mong chờ từ mấy ngày qua.

Lam Lam không biết phải trả lời anh như thế nào. Ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Lục Diệp Bằng.

Trong lòng Lục Diệp Bằng nôn nóng, khó chịu, con ngươi đen lấy dính chặt vào gương mặt của cô. Anh nhíu mày,một bàn tay của anh di chuyển đưa lên bóp lấy gương mặt xinh đẹp của Lam Lam.

"Nói mau! Cô đã đi đâu, có phải cô lại qua lại với người đàn ông đó không? " Anh nghiến răng, bàn tay hơi dùng lực,nhưng cũng đủ làm cho Lam Lam cảm thấy đau đớn vô cùng.

“Vì tên đó, cô dám bỏ mặc tôi một mình sao”.Không hiểu sao tâm trạng anh lúc này lại nóng giận, không thể kiềm chế bản thân mà phát hỏa lên người của cô.

Lam Lam đau đớn trợn hai mắt, kinh hoàng nhìn anh. Cô có thể cảm nhận mức độ nguy hiểm trên cánh tay giá lạnh của người đàn ông này. Dự cảm chẳng lành bỗng chốc ồ ạc lên trong người của cô.

Gương mặt cô bắt đầu đỏ dần lên, hơi thở dồn dập.

Nhận thấy cô bắt đầu không chịu nổi sức mạnh của mình nữa.Thì bất chợt cánh tay anh lại từ từ thả lỏng.

Nhưng chỉ giây phút sau, anh lại chuyển sang hành động khác. Anh bế thẳng cô lên ngồi thẳng trên đùi của anh.

“Lục Diệp Bằng! Anh đang làm gì vậy?” Trong lòng Lam Lam nhảy lên một tiếng chuông cảnh giác.

Trái lại với thái độ sợ hãi của cô thì gương mặt của Lục Diệp Bằng trở nên lạnh lẽo. Anh không nói gì liền dùng đôi tay thô bạo, từ vị trí ngay ngực của cô,anh xé mạnh, tách chiếc váy ra, ngay lập tức làn da trắng nõn cùng với đôi gò bồng đảo no đủ của người con gái đang ngồi trong lòng anh,liền hiện lên ngay trước mắt của anh.

Lam Lam kinh hoàng, trợn mắt lên thoát kinh. Khi cô chưa kịp phản ứng, Lục Diệp Bằng đã nhanh chóng úp gương mặt mình xuống. Anh tách lớp áo ngực của cô kéo xuống, liền há miệng ngậm cắn ngay đỉnh hồng bên phải của cô, còn bên kia anh cũng chầm chập đưa tay lên nắn bóp.

Đôi tay Lam Lam chợt run rẩy nắm chặt, không ngờ anh lại làm vậy với cô. Cô biết ngay, anh sẽ đối xử với cô như vậy mà, nhưng không ngờ lại ngay vào lúc này, còn ngay tại nhà của cô nữa.

Lục Diệp Bằng vừa hạnh động vừa liếc mắt nhìn xem biểu hiện trên gương mặt của cô. Thấy cô cứ liên tục cắn môi,nhắm chặt mắt không ngừng kiềm nén,không chịu phát ra những tiếng rêи ɾỉ mà anh rất muốn nghe ngay bây giờ.

Anh có chút tức giận.

Lục Diệp Bằng rướn người, hôn lên bờ môi mềm mại của cô.

“Sao không rên lên… Hay tôi không làm cho em cảm thấy thích thú như hắn ta có phải không?” Anh vẫn nghĩ,những ngày qua cô ở bên cạnh con gái,cũng tức là ở bên cạnh người đàn ông đó.

Anh lật người, đè mạnh cô xuống giường. Cặp mắt anh dần ửng đỏ lên, sự đói khát đang cuồn cuộn trong lòng ngày càng dữ dội.

Lam Lam run rẩy, suy nghĩ tới cái gì đó liền mở mắt ra, cánh tay đưa lên chắn ngang trước ngực của anh, lắc đầu nói.

"Đừng… "

Lục Diệp Bằng vẫn miệt mài hôn khắp nơi trên cơ thể của cô. Thấy cô vẫn tiếp tục chống cự thì anh tiếp tục suy nghĩ lung tung.

"Lam Lam! Em nghĩ tôi sẽ không làm gì được em sao…? Suốt cuộc đời này,em không thoát khỏi tay tôi đâu. Đừng hòng, có ý định rời khỏi Lục Diệp Bằng này nữa bước! "

Nói xong, Lục Diệp Bằng một lần nữa cúi đầu xuống chuẩn bị ăn tươi nuốt sống cô.Thì đúng lúc này,từ bên ngoài bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa.

Tâm trí của Lục Diệp Bằng giờ khắc này luôn đặt lên trên người con gái đang nằm dưới thân anh, nên anh đã hoàn toàn không nghe thấy . Cho đến khi tiếng nói của Lục Diệp Phong vang lên.

"Diệp Bằng! Chúng ta về thôi, trễ lắm rồi! "

Lam Lam giựt mình hoảng hốt dùng sức kéo mạnh anh ra, giọng nói có phần run sợ, thút thít nói.

“Dừng lại đi, ba đang ở bên ngoài”.

Lục Diệp Bằng chau mày nhìn ra cửa,anh chửi thầm trong bụng:Thật tức chết,món ăn gần dâng tới miệng lại bị phá đám.

Anh cúi đầu xuống nhìn cô,Lam Lam vẫn giương mắt long lanh nhìn anh từ nãy giờ.

Nhận thấy trước sau gì,người con gái này của anh cũng sẽ từ từ khuất phục,tình nguyện dâng hiến bản thân của mình cho anh.Lục Diệp Bằng bất chợt kiềm chế cơn du͙© vọиɠ của mình xuống dưới. Anh đặt một nụ hôn lên môi của cô, thì thầm.

" Về nhà anh sẽ xử em"Nói rồi, anh rời khỏi người của cô chỉnh lại quần áo chỉnh tề rồi bước đi ra.

Ngay sau khi Lục Diệp Bằng rời khỏi người Lam Lam, thì cô đã nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường tìm kiếm một chiếc áo khoát để mặc vào. Cô không muốn khi mở cửa ra, người lớn sẽ thấy chiếc váy của cô đã bị anh làm cho xốc xếch lên như vậy.

Lục Diệp Bằng mở cửa ra, đúng như những gì anh dự đoán ngoài ba của anh ra thì còn có tất cả mọi người đã đứng xếp hàng ngay ngắn chờ hai người.

Anh lại quay đầu nhìn cô, cất lên một giọng nói nhẹ nhàng.

"Về thôi em! "

Nghe xong câu ấy, Lam Lam nhìn về phía mẹ của mình. Ngay lập tức,Mai Anh liền hiểu ngay. Bà bước đi vào nhìn Lục Diệp Bằng, lạnh lùng nói.

“Lam Lam ở lại, cậu đi về đi. Lúc này, tôi vẫn không thể nào cho con gái tôi về đó với cậu”.Bà tiếp tục nhìn Lam Lam ra lệnh " Chưa có sự cho phép của mẹ, con không được về bên đó, con hiểu chưa  ".

Lục Diệp Bằng dường như không tin những gì mình vừa nghe, liền bước tới gần mẹ vợ cố gắng giải thích.

" Không được! Cô ấy là vợ của con, chuyện xảy ra ngày hôm nay con sẽ giải quyết… "

“Vậy đợi khi nào cậu giải quyết thì lúc đó Lam Lam sẽ trở về nhà họ Lục và làm vợ của cậu”.Mai Anh lập tức khướt từ.

Dứt lời, bà kéo Lục Diệp Bằng ra khỏi phòng Lam Lam, đóng chặt cửa lại giúp cô.

Lục Diệp Bằng vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Anh không nghĩ đến, vừa mới gặp lại cô không bao lâu thì lại tiếp tục rời xa cô lần nữa. Còn gia đình của anh hình như đã biết trước điều này thì phải. Nên không một ai trong nhà lên tiếng giúp anh,mang cô về cho anh.

Cứ như thế Lục Diệp Bằng đi về nhà lại không có vợ của mình bên cạnh.