Đúng lúc cơn thịnh nộ từ khi nào đang cuồn cuộn trong lòng của Hạo Thiên đang từ từ phun trào ra bên ngoài khi anh đã thấy Lục Diệp Bằng xuất hiện. Vậy mà anh, còn phải nghe câu nói đầy sự dối trá của cậu ta.
Hai bàn tay siếc chặt chuẩn bị bước từng bước đi tới.
Tiểu Vy từ đằng kia, thấy Lục Diệp Bằng bỏ mặc cô ta ở đó, chạy tới ôm chầm lấy Lam Lam vào lòng. Thì lập tức cơn ghen tuông của cô ta nhanh chóng bùng phát lên dữ dội.
Ngay lúc Hạo Thiên đang đi tới trước mặt Lục Diệp Bằng thì tiếng nói của Tiểu Vy từ sau lưng anh lại vang lên.
“Hai người có buông nhau ra đi không?” Tiểu Vy liếc mắt nhìn Lam Lam quát lớn “Cô mau buông Diệp Bằng ra”.
Nói rồi, Tiểu Vy không biết thân biết phận của mình lập tức nhào tới muốn tách hai người ra.Nhưng cô còn chưa chạm đến sợi tóc của Lam Lam, thì liền bị Lục Diệp Bằng xoay lưng lại,anh lập tức né tránh bàn tay xấu xa của cô đang muốn tổn hại đến người con gái anh yêu. Anh tiếp tục ôm chặt vợ của mình vào lòng.
Lam Lam khẽ cựa quậy, muốn buông anh ra. Nhưng không ngờ cô lại bắt gặp được ánh mắt đầy cảnh cáo của Lục Diệp Bằng. Không những thế vòng tay ôm cô của anh càng siết chặt hơn. Khiến Lam Lam nhất thời cảm thấy không thở nổi.Đôi mắt màu hổ phách lóe sáng của Lục Diệp Bằng trên đỉnh đầu hiện lên,như một tên thợ săn đã nhắm trúng một con mồi cứ liên tục chạy trốn anh. Không bao giờ, anh chịu buông tay.
Nghe xong câu nói vừa rồi của Tiểu Vy, Hạo Thiên bỗng nhiên bật cười lớn. Anh bước lên mấy bước nắm lấy tay cô ta kéo nhanh ra ngoài bãi cỏ.
Tiểu Vy chưa kịp phản ứng đã bị lôi đi, không những vậy cô còn bị Hạo Thiên xô mạnh té ngay xuống đất.
Cô khẽ kêu đau lên một tiếng.
Ánh mắt hung hăng nhìn về người chồng cũ của mình quát tháo.
“Tần Hạo Thiên! Anh đang làm gì vậy? Bây giờ chúng ta không còn là gì của nhau nữa rồi!” Nói rồi, cô ta suy nghĩ gì đó,rồi bỗng bật cười "Anh đừng nói với tôi, anh đang ghen… Không lẽ anh vẫn còn yêu tôi sao? "
Câu nói của cô lại làm cho Hạo Thiên phá lên một giọng cười hết sức mỉa mai. Khẽ cong môi.
"Ghen… Tôi mà phải đi ghen với hạng người như cô sao? Dương Tiểu Vy, tôi nghĩ cô đã bị ảo tưởng rất nặng rồi đấy! "
Vốn dĩ Hạo Thiên đã không muốn gặp bản mặt cô ta, anh định xong xuôi buổi tối ngày hôm nay lập tức tống cổ cô ta ra khỏi nhà. Nhưng không ngờ cô ta lại công khai muốn khiêu chiến với em gái của anh. Điều này lại làm cho anh phải bắt buộc nhúng tay vào.
"Cô nói tôi và cô kết thúc, vậy sao cô không cùng con trai của cô biến khỏi căn nhà này cho tôi… Không lẽ cô còn hi vọng ôm quyền thừa kế từ em tôi nữa sao? "
Tiểu Vy nghe xong, bắt đầu đứng dậy phủi bụi trên người của mình. Ánh mắt sáng lên như vầng trăng
“Tôi sẽ đi… Nhưng trước khi đi,tôi cũng phải bắt em gái của anh trả lại người đàn ông cho tôi đó Hạo Thiên à!”
“Thật vậy sao!” Lúc này, Lục Diệp Bằng từ bên trong lên tiếng.
Lam Lam bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh. Lục Diệp Bằng nhếch nhẹ đôi môi, cánh tay vẫn ôm chặt cô bước nhanh đi ra.
Cả người Lam Lam hoàn toàn cứng đơ, cho đến khi anh kéo cô ra tới trước mặt Tiểu Vy.
"Chỉ vì một đứa con, cô muốn tôi chịu trách nhiệm với cô sao? " Lục Diệp Bằng nhìn Tiểu Vy nghiến răng phun ra ba chữ “Không đời nào”.
Tiểu Vy nhíu mày, nhìn Lục Diệp Bằng với ánh mắt đầy hoang mang.
Lục Diệp Bằng lại nói thêm.
" Nếu đã như vậy, thì vợ tôi cũng sẽ có con nhanh thôi…Và tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy".Lục Diệp Bằng cố ý nói thẳng. Nhưng dường như anh là đang muốn nói cho Lam Lam nghe thì đúng hơn.
Dứt lời, anh nhìn sang Lam Lam .
"Anh nói không sai phải không em? "
Lam Lam cắn chặt môi, đôi mắt chuyển sang nhìn Tiểu Vy.
Trong lòng cô nổi một tia sợ hãi. Lời nói của anh không phải đang muốn cô mang thai đó sao.
Bóp bóp…
Một tiếng vỗ tay giòn tan bất ngờ vang lên, nhanh chóng phá tan một bầu không khí hết sức ảm đạm này. Sau đó lại là một giọng cười được vang lên từ trên miệng Tần Hạo Thiên.
Ánh mắt anh chợt tối lại.
“Đúng là hai người quả nhiên là một cặp rất xứng đôi”.Hạo Thiên lên tiếng xong liền đưa tay kéo Lam Lam từ trên tay của Lục Diệp Bằng,anh kéo cô ra đằng sau lưng anh.
Hạo Thiên nhìn thẳng Lục Diệp Bằng cất lên giọng nói lạnh lẽo.
" Cậu nghĩ, cậu còn có thể tiếp tục làm chồng của em gái của tôi nữa sao?.. Thôi thì tôi trả người yêu lại cho cậu, thì cậu cũng phải trả em gái lại cho tôi là vừa" Anh chuyển hướng qua Tiểu Vy,nói tiếp"Cô đạt như ý nguyện của mình rồi, Lam Lam sẽ ly hôn với cậu ta".
Lam Lam sững sốt.
Nghe xong,tâm tình Lục Diệp Bằng rơi vào trạng thái nóng giận, khí thế mất bình tĩnh.
" Anh điên rồi sao! Ly hôn… Chưa bao giờ trong từ điển của tôi lại có hai chữ này ".
Ly hôn sao…
Không bao giờ, anh đồng ý.
Hạo Thiên nhướng mày .
" Không có thì bây giờ có thôi! Đến nước này tôi không thể nào ngồi yên cho cậu chà đạp lên người của em của tôi hết lần này đến lần khác… Ly hôn đi, đây là cách tốt nhất. Chẳng phải trước kia cậu từng đau khổ vì cô ta sao? " Hạo Thiên chỉ tay về phía Tiểu Vy.
Trong lòng Tiểu Vy nở rộ,ánh mắt tràn đầy kinh ngạc trợn lên.
"Diệp Bằng! Thật sao anh? " Cô không thể tin được, như vậy chứng tỏ khi đó anh rất yêu cô.
Lục Diệp Bằng không hề trốn tránh, trực tiếp thừa nhận.
“Phải… Tôi đã từng thích cô và rất buồn khi cô phản bội tôi”.
Nghe xong, Tiểu Vy nhanh chóng vui mừng.
Còn Lam Lam thì lại đau lòng, cô nhanh chóng xoay đầu đi.Nhưng Hạo Thiên bèn giữ cô lại.
" Nhưng thích và yêu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau"Không để cho Tiểu Vy quá vội vui mừng. Lục Diệp Bằng lập tức bổ sung thêm buông ra một câu.
Lục Diệp Bằng nhìn chằm chằm vào góc nghiên gương mặt Lam Lam tiếp tục nói.
" Yêu… !Bây giờ tôi mới biết khi yêu một người là như thế nào?.. Hạo Thiên, anh là người lớn lên cùng tôi, không phải anh cũng không hiểu tôi chứ…! "
"Tao hiểu chứ! Tao rất hiểu mày đang nói cái gì? " Hạo Thiên nghiến răng nói.
Một giây sau, Lục Diệp Bằng nhanh chóng bị Hạo Thiên bước tới nắm lấy cổ áo của mình,rồi trực tiếp vung xuống hai cú đấm vào gương mặt góc cạnh của Lục Diệp Bằng.
Lực đánh của Hạo Thiên không hề nhẹ,khiến Lục Diệp Bằng đau đớn không đứng vững,té mạnh xuống đất.
Lam Lam giựt mình hoảng hốt, cho đến khi cô lấy được ý thức thì trên mặt của Lục Diệp Bằng xuất hiện vết bầm ửng đỏ lên, thậm chí len ra một chút máu ở ngay mép môi của anh.
Hạo Thiên tiếp tục bước tới nắm lấy cổ áo Lục Diệp Bằng kéo mạnh lên lần nữa.
“Vì tao là anh em của mày, nhưng tại sao mày lại giấu tao nhiều chuyện như thế? Tại sao ngay từ đầu mày không nói cho tao biết, cô ta chính là người yêu cũ của mày? Rồi những chuyện hai người tại sao không trực tiếp nói cho tao biết?.. Hả… Lục Diệp Bằng.Vậy mà mày còn muốn quấy rối em gái của tao làm gì. Nó là em gái tao,cho nên mày muốn hại em của tao thì mày sai rồi… Tao sẽ gϊếŧ chết mày, khi mày đã làm tổn thương đến Lam Lam” .
Dứt lời, Hạo Thiên lại cho hai cú đấm vào bụng của Lục Diệp Bằng. Cú đánh của anh khá mạnh, lại rơi vào vết thương cũ vừa mới lành không lâu của Lục Diệp Bằng.
Lục Diệp Bằng đau đớn, gương mặt cúi xuống không thể nào đánh trả lại.
Tiểu Vy hoảng sợ liền la lên.
"Hạo Thiên! Anh mau dừng lại mau! "
Nhưng cô ta lại không muốn xen vào, không dám chạy vào can ngăn khi cô ta cảm giác được. Nếu cô ta mà xông vào đó,thì nhất định sẽ cũng bị đánh như Lục Diệp Bằng mà thôi. Nên cô ta đành liếc mắt nhìn về phía Lam Lam, cô ta thấy gương mặt tái mét, lo sợ của Lam Lam thì cô ta biết,nhất định cô sẽ xông vào can ngăn.
Bởi vậy, việc gì cô ta phải đi vào chỗ chết để làm gì?
Đúng như dự đoán của Tiểu Vy. Lam Lam ngay lập tức chạy nhanh vào, cô kéo tay Hạo Thiên ra, quát lớn.
"Anh buông anh ấy ra mau! Anh định gϊếŧ chết anh ấy sao? " Lam Lam thấy gương mặt toàn đầy máu của Lục Diệp Bằng thì trong đầu cô bỗng nhớ lại hình ảnh anh ngã ngụy trước mặt cô, trên đầu còn chảy rất nhiều máu vào đêm hôm đó.
Lục Diệp Bằng ngồi đó,từ từ ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt tràn đầy lo lắng của cô, khóe môi anh bất giác nở lên một nụ cười.
Thì ra bao nhiêu năm nay, anh đã ngộ nhận tình cảm anh dành cho Tiểu Vy là tình yêu…Nhưng đó hoàn toàn là không phải. Bây giờ anh đã hiểu,bởi vì khi đó anh thật sự trống trải, muốn tìm người nào đó để có thể chia sẻ với anh. Nên khi đó anh tưởng đó là tình yêu,tình cảm của nam giới dành cho nữ giới.
Nhưng hôm nay anh đã hiểu.
Vì trước đó anh chưa từng gặp cô… Cũng chưa bao giờ biết về sự tồn tại của người con gái này. Nên khi ấy, anh luôn hình dung thích và yêu là hoàn toàn giống nhau.
Cơn thịnh nộ của Hạo Thiên vẫn trực trào tuông ra dữ dội, anh không kiềm chế hất mạnh cánh tay của Lam Lam ra.
“Em tránh ra cho anh”.
" A "Lam Lam chới với hoàn toàn không kịp trở tay liền ngã xuống đất, bên cánh tay phải cũng theo đó quẹt nhẹ xuống nền gạch,trầy xước,đỏ lên một bên.
Hai mắt Lục Diệp Bằng hoảng hồn trợn lên. Anh không suy nghĩ gì, chịu cơn đau, nhích nhẹ về phía vợ của mình.
" Lam Lam! Em không sao chứ!"Anh đưa mắt nhìn về Hạo Thiên, lúc này tới lượt anh tràn đầy phẫn nộ quát tháo " Tần Hạo Thiên! Anh đang làm cho em gái của anh bị thương đấy! "
Hạo Thiên ánh mắt khó xử, anh thật sự không cố ý muốn xô Lam Lam té. Thấy cô bị té, ánh cũng rất đau lòng.
"Lam Lam! Cho anh xin lỗi! "
Lam Lam lắc đầu, bàn tay cô bám víu lên cánh tay Lục Diệp Bằng khẽ nói.
" Em xin hai người đừng đánh nhau nữa!"Cô nghiên đầu, đưa tay áp lên má Lục Diệp Bằng đau lòng " Anh đang chạy máu rất nhiều,anh đừng làm em phải lo lắng nữa có được hay không? "
"Em lo cho anh sao? " Lục Diệp Bằng mím môi hỏi.
Lam Lam không giấu giếm.
"Em không lo cho anh thì em về đây vào lúc này để làm gì? "
"Thật sao? " Lục Diệp Bằng nhướng mày.
Lam Lam trầm ngâm giây lát, rồi lườm anh.
“Không tin thì thôi, tùy anh”.
Lục Diệp Bằng ngẩn người, trong lòng chợt vui sướиɠ vì câu nói của cô.
Anh không ngại trước mặt Hạo Thiên và Tiểu Vy cúi đầu xuống, hôn chặt vào đôi môi mỏng dánh của cô, anh thèm khát nụ hôn này đến nổi phải cắи ʍút̼ đôi môi của cô đến nhiều lần,bắt cô phải ngửa cổ ra nghênh đón nụ hôn của anh. Một nụ hôn cuồng nhiệt đã từ rất lâu rồi anh và cô mới có thể cảm nhận lại vị ngọt mà cả hai dành cho nhau.